Chương 702
Tổng Phi Phi lau những giọt nước mắt trên vương trên khỏe mi, cô ta không hiểu hỏi lại: “Tại sao bọn họ lại lợi dụng chúng ta? Lẽ nào không phải bọn họ giúp chúng ta sao? Bọn họ đã giải cứu ngài ra khỏi trại giam, hơn nữa cũng biết bí mật giữa tôi và Hoặc Kiến Phong, rồi còn giúp ngài lấy lại Hoắc Kiến. Bạn họ không đòi tiền của chúng ta, cũng không yêu cầu chúng ta làm bất cứ điều gì cả.”
Hai tay Hoắc Tuấn Tú đan trước mặt, anh ta trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu: “Tôi chưa từng liên hệ với bọn họ, cho nên so với cô thì tôi cảng không nằm rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi có thể cam đoan với cô rằng tôi không biết chút gì về chuyện của mẹ cô cả”
Đầu gối của Tổng Phi Phi như mềm nhũn ra, cô ta loạng choạng lùi lại phía sau hai bước, suýt chút nữa thì lại ngã khuỵu xuống một lần nữa.
Hai cánh tay cô ta buông thống xuống, bàn tay nắm chặt lại, cô ta tức giận hét lên: “Rốt cuộc là ai!”
Hoặc Tuấn Tú nhìn cô ta, đôi lông mày càng nhíu chặt lại. Trong lâu đài cổ ở Thục Lĩnh.
Trên bãi cỏ trống trong vườn, chỉ vỏn vẹn vài giờ đồng hồ mà vô số đèn màu, đèn lồng, đèn bát giác đã được treo lên cao, ảnh đèn chiếu sáng cả đám đông đang vui vẻ.
Bốn phía đều là những bàn tiệc tự chọn với khăn trải bàn trắng muốt như tuyết, trên đó là vô vàn các món ăn hảo hạng, hoa quả tráng miệng cùng rất nhiều những loại rượu quý khác nhau.
Những chùm bóng bay và hoa cỏ đủ màu sắc được trang trí khắp nơi, bản nhạc rộn ràng đang được chơi càng làm cho không khi ngày lễ thêm phần vui vẻ, náo nhiệt hơn.
“Đoàng Đoàng! Đoàng!”
Một vài chùm pháo hoa bất chợt nở rộ trên bầu trời đêm, âm nhạc dân yếu đi, đám đông sôi động cũng từ từ lặng lại, Sau khi chùm pháo hoa cuối cùng được bản lên không trung, bà cụ mặc một bộ trang phục truyền thống màu đỏ sẫm, vững vàng đi lên khán đài. Một tay bà cụ chống chiếc gậy đối mồi, tay kia nằm chặt tay của Hoắc Kiến Phong. Khi bà cụ và Hoắc Kiến Phong đứng vững ở giữa khán đài, mọi người bên dưới ngay lập tức đưa tay phải lên đặt trước ngực rồi đồng loạt khom người hộ: “Bà chủ!”
Âm thanh đồng nhất vang lên khắp bầu trời đêm.
Bà cụ cười hiền hậu, buông tay Hoắc Kiến Phong ra, sau đó giơ tay hướng về phía dưới khán đài ra hiệu “Được rồi, đều đứng lên đi!”
Sau khi nhận được chỉ thị, mọi người đều đứng thẳng người dậy, bỏ tay xuống với thái độ thành kính và tôn trọng.
Hoắc Kiến Phong im lặng quan sát, đôi lông mày tuấn tú hơi cau lại.
Trên gương mặt bà cụ vẫn duy trì nụ cười, bà ấy cao giọng nói với mọi người.
“Ngày hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây chủ yếu là vì muốn giới thiệu với mọi người một nhân vật rất quan trọng”
Bà cụ quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Đây chính là đứa cháu trai mà tôi phải trải qua vô vàn khó khăn vất vả mới tìm về được. Cậu ấy là một thành viên quan trọng trong gia tộc của chúng ta.”
“Thiếu chủ! Thiếu chủ! Thiếu chủ!”
Bà cụ vừa dứt lời, những người có mặt dưới khán đài ngay lập tức reo hò và vỗ tay không ngớt.
Mặc dù hoàn toàn không quen biết những người này, càng không nói đến chuyện có cảm tình với bọn họ, nhưng khi nghe những giọng nói mộc mạc chất phác này, Hoắc Kiến Phong vẫn có thể cảm nhận được sự đoàn kết và tin tưởng vô điều kiện của gia tộc này.
Anh kiềm chế cảm xúc của mình, khẽ mim cười rồi đưa tay phải đặt lên trước ngực, hướng về phía đám đông cúi đầu chào Tiếng hoan hồ của đám người càng lúc càng to hơn, bạn họ cũng hưởng về phía Hoắc Kiến Phong bày tỏ lòng tôn trọng.