Chương 7: Không để ông xã mất mặt
Bởi vì lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, tôi đã gọi anh là chú rồi.
Ôn Thục Nhi nhớ tới lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Kiến Phong ở trường học mấy năm trước, ánh mắt lập tức lóe lên dưới cặp kính gọng đen.
Nụ cười trên mặt cô càng trở nên thật thà hơn: “Hì hì, vậy tôi hứa sẽ ngoan ngoãn, không để… không để ông xã mất mặt.” Nói rồi, Ôn Thục Nhi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như cô đang ngại ngùng vì hai tiếng “ông xã này.
Hoắc Kiến Phong nhìn vành tai ửng hồng của cô, đuôi mắt anh hơi nhếch lên, trong đôi mắt đen như mực kia hiện lên một ánh nhìn dò xét.
Nơi ở chính của nhà họ Hoắc.
Trong đại sảnh được trang trí theo phong cách cổ xưa, ngồi chính giữa trên ghế sô pha là bà cụ Trần Nguyệt Anh – người làm chủ nhà họ Hoắc, ngồi hai bên là vợ chồng Hoắc Phương Nam, Vũ Tuyết Như và đôi vợ chồng trẻ Hoắc Vân Hạo cùng Ôn Như Phương.
Ngoài cửa, Ôn Thục Nhi đi đằng sau đẩy xe lăn giúp Hoắc Kiến Phong, chậm rãi bước vào đại sảnh.
“Ô, nhân vật chính đến rồi.” Hoắc Vân Hạo đang vắt chéo hai chân chơi game trên điện thoại, vô thức ngước mắt nhìn ra hai người ngoài cửa, lập tức đặt điện thoại xuống, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười giễu cợt xấu xa: “Quả nhiên là tân hôn vui vẻ, bây giờ người có tính tự giác luôn tuân thủ giờ giấc nhất như chú ba cũng đến muộn.” Anh ta vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.
Chủ yếu là nhìn Ôn Thục Nhi.
Đồng phục thể dục rộng thùng thình trên người cô cùng với lớp phấn dày cộp không thể che được những nốt tàn nhang và mụn trên mặt.
Kinh khủng nhất là cô còn để tóc đen, buộc kiểu đuôi ngựa lỗi thời, toàn thân toát ra khí chất nghèo hèn, chua ngoa, quê mùa không thể hòa hợp được với khung cảnh xung quanh.
Ngoại trừ bà cụ đã bị mù từ lâu, tất cả mọi người trong phòng khách đều cau mày.
Một vẻ chán ghét xẹt qua đáy mắt Ôn Như Phương, nhưng khóe miệng cô ta lại lộ ra một nụ cười đắc ý.
Cô ta chủ động đứng dậy, vô cùng thân thiết đưa tay ra kéo cánh tay Ôn Thục Nhị, nói: “Chị và anh rể tới rồi, hai người đã ăn sáng chưa? Ở đây có quen không?” Ôn Thục Nhi nghiêng người né tránh, chớp chớp mắt nhìn Ôn Như Phương, ngờ vực hỏi: “Cô là ai?“ Ôn Như Phương sững sờ, nụ cười trên mặt cũng đông cứng.
Tuyệt đối không được để người `.
nhà họ Hoắc nhìn ra cô ta và Ôn Thục Nhi chưa bao giờ gặp mặt, nếu không bọn họ sẽ nghỉ ngờ mưu kế của người nhà họ Ôn.
Nghĩ vậy, đôi môi đỏ mọng của cô ta cong lên, tỏ vẻ hờn dỗi, nói: “Chị à, chị lại nói lung tung rồi, vừa gả đến nhà người ta đã không muốn nhận người em gái này rồi ư?” Em gái? Người phụ nữ trang điểm xinh đẹp Có đôi môi đỏ chót trước mặt cô là Ôn Như Phương, con gái ruột của ông bô tồi tệ Ôn Thanh Tuấn sao? Ôn Thục Nhi thầm cười khẩy trong lòng. Mẹ tôi chỉ có một người con gái là tôi, từ khi nào lại có thêm một cô em gái đê tiện diêm dúa lòe loẹt như vậy? Cô ngây ngô nhìn sang Hoắc Kiến Phong, nói: “Ông xã, đây là em gái anh sao? Sao lại xấu như thế? Chẳng giống anh chút nào hết.” Ôn Như Phương bực bội, thầm nghiến răng nghiến lợi.
Hừ, cái đồ xấu đến ma chê quỷ hờn Ôn Thục Nhi kia lại dám chê mình xấu. Để xem sau này tôi trị cô như nào.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Kiến Phong quét qua hai người, nhàn nhạt hỏi Ôn Thục Nhi: “Đây là em gái Ôn Như Phương của em, em không quen biết cô ta sao?” Không đợi Ôn Thục Nhi lên tiếng, Ôn Như Phương đã vội vàng ôm chặt cánh tay Ôn Thục Nhi, nhìn cô cười ngọt ngào.
Móng tay dài được sơn đỏ chót của cô ta bấm mạnh vào cánh tay Ôn Thục Nhi: “Chị gái, chị còn giả bộ không quen biết em nữa là em tổn thương lắm đấy. Bố, mẹ, ông ngoại và bà ngoại cũng sẽ rất buồn.” Xi! Ôn Thục Nhi đau đến hít một ngụm khí lạnh, nhíu chặt mày lại.
“Quen, đương nhiên là chị có quen em rồi.” Cô cười cười, thuận thế nắm lấy tay Ôn Như Phương, đáp: “HÌ hì,em gái, chị đùa em chút thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!