Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Hoắc Kiến Phong Ôn Thục Nhi

Chương 681

Sau khi trói chặt Vũ Tuyết Như, bác sĩ Hồ nở nụ cười lạnh nhạt: “Cô Tiêu, anh Hoắc, ở đây cứ giao cho chúng tôi là được. Hai người nghi ngơi trước đi, nếu có tình huống chúng tôi sẽ thông báo ngay cho hai người.”

“Được rồi, vậy cực khổ cho mọi người rồi.”

Tiêu Nhi cúi đầu thật sâu trước bác sĩ Hồ và những người khác, sau đó cùng Hoắc Kiến Phong và Lục Thiên Báo rời khỏi phòng bệnh.

Khi ra khỏi phòng bệnh, tay của Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong vô thức đan vào nhau. Lục Thiên Bảo cảm thấy mình bị cơm chó đánh một cú mạnh nên chủ động rút lui thật xa: “Tốt hơn là tôi nên đến phòng thí nghiệm chờ kết quả. Đi cùng với hai người sớm muộn gì tôi cũng chống đỡ đến chết.”

Nói xong anh ấy không đợi họ trả lời mà đã vội quay lưng bỏ chạy.

Tiêu Nhi cúi đầu xuống, thấy hai bàn tay đan vào nhau, trên má thoáng hiện một vệt ứng hồng. Nó giống như một phản xạ có điều kiện, chính Lục Thiên Bảo cũng không nhận ra.

Hoắc Kiến Phong xiết chặt bàn tay, trịnh trọng nói: “Xin lỗi, Tiêu Nhi, không những anh mang mọi thứ về nhà họ Hoắc mà còn để trên lưng em phải gánh những chuyện vốn dĩ không hề liên quan đến em.”

Tiêu Nhi cười tủm tỉm, dùng sức cầm lấy tay anh: “Hay quả. Sau này cuối cùng em và con trai cũng có thể nuôi anh rồi. Về phần bác gái, có lẽ là chúng ta đã làm tổn thương bà ấy. Hơn nữa em là bác sĩ, đang nghiên cứu cái này, đây là cơ hội tốt nhất để em nghiên cứu loại bệnh khó này. Dù bà ấy chỉ là người lạ, em cũng sẽ cố gắng hết sức.”

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhanh “Xem ra đêm nay chúng ta không cần phải về, chúng ta đi lên cùng bà nội đi?”

“Được.”

Hoắc Kiến Phong đáp lại một cách ngắn gọn, bàn tay hai người càng siết chặt hơn.

Ngày hôm sau, sáng

Mặt trời còn chưa lên, ông cụ Tiêu Thiên Đức đã sớm rời giường.

Ông cụ mặc quần áo tử tế, rón rén đi xuống cầu thang, đúng lúc thấy Vân Thiên từ phòng thí nghiệm dưới đất đi lên. “Ông ngoại dậy sớm quá.”

Hai mắt đối diện nhau, cậu nhóc ngay lập tức cúi đầu chào. Cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần yếm kẻ caro màu xám, thân hình nhỏ nhắn đứng thắng tắp, nhưng quần áo đầy nếp nhăn, khuôn mặt trắng bệch cũng lấm lem vết bẩn, đặc biệt là đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ.

Ông cụ Tiêu vô cùng thương yêu, lo lắng nói: “Đứa cháu nhỏ này, con bị sao vậy?” Vân Thiên không trả lời, cậu bé mím môi, ngoắc tay ra hiệu: “Ông ơi, ông đi với cháu đi, cháu có quà cho ông nè.”

“Quà sao?”

Ông cụ Tiêu tò mò cau mày rồi chậm rãi đi theo cậu bé vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất.

Trong phòng thí nghiệm, một vật thể cao đứng trong khoảng trống ở giữa, được phủ một lớp vải dày che lại. Vân Thiên đứng bên cạnh, dùng tay làm dấu mời: “Ông ngoại, mời ông mở màn.”

Ông cụ Tiêu càng trở nên tò mò hơn.

Ông cụ đi tới, vén tấm vải che nắng lên, không khỏi sửng sốt: “Đây, đây là ông?”

Tấm vải che rơi xuống, và một người máy giống hệt ông cụ Tiêu xuất hiện. Ông ấy chớp chớp đôi mắt sắc lẻm, mở miệng lặp lại lời nói của ông cụ: “Đây, đây là ông sao?”

Cùng một giọng nói, cùng một giọng điệu, thậm chí thần thái cũng giống như đúc, thật giả lẫn lộn

Vân Thiên nặng nề gật đầu: “Vâng. Ông ngoại, cháu muốn ông ấy thay thế ông hoàn thành giao dịch đó.”

Không ai nghiêm túc nói với cậu bé những điều này, nhưng mọi người cũng không cố ý che giấu cậu, cùng với tài năng nhìn thấu thế giới của bản thân, Vân Thiên biết gần đây ở nhà đã xảy ra những chuyện gì.

Ông cụ Tiêu kích động đến rưng rưng, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cậu bé: “Đứa cháu nhỏ, cháu đúng là thiên tài. Để làm cái này cho ông ngoại, có phải cháu đã thức suốt đêm không ngủ không?”

Vân Thiên chớp đôi mắt khô khốc, nói: “Cháu còn trẻ, không sao cả. Thức một hai đêm không sao đâu.”

Trái tim của ông cụ Tiêu như mềm nhũn ra, nhẹ nhàng ôm Vân Thiên vào lòng: “Đứa cháu nhỏ này, cảm ơn cháu. Cháu là niềm tự hào của ông bà ngoại. Không, cháu là niềm tự hào của cả nhà, ông tự hào về cháu.”

Cái cắm nhỏ nhắn của Vân Thiên tựa vào trên vai ông cụ, thân mật có một cái: “Ông nội, để ông ấy thay ông đi? Nếu ông không an tâm, cháu sẽ biểu diễn chức năng của ông ấy cho ông xem trước nhé.”

Vân Thiên vừa nói xong thì chui khỏi lồng ngực ông cụ, khởi động người máy tự chủ vận hành kiểu mẫu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!