Chương 614
Nhà họ Hoắc.
Chờ Hoắc Kiến Phong quay trở lại, Ngô Đức Cường và cảnh sát đều đã có mặt. Trong bóng đêm nhá nhem, biệt thự nhà họ Hắc lại mở toàn bộ đèn, sáng đến mức như thế hiện tại là ban ngày.
Dây đó bao quanh toàn bộ biệt thư, cảnh sát bắt đầu tiến hành thu thập chứng cứ cả bên trong lẫn ngoài ngôi nhà. Trong phòng khách, toàn bộ người giúp việc đều được tập trung lại một chỗ, tuy nhiên bọn họ không được phép trao đổi riêng với nhau.
Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, cục trưởng Liêu liền tự mình ra đón người. “Cậu ba.”
“Tra được những gì rồi.”
Hoắc Kiến Phong lịch sự gật đầu xem như chào hỏi. “Chúng tôi đã khám xét phòng làm việc nơi phát hiện ra nạn nhân và tìm thấy quyển sách này ở trên bàn. Chúng tôi đã xem qua một số thành phần rất có thể lưu lại trên sách, chuẩn bị mang về để tiến hành xét nghiệm xem sao.”
Nhân viên pháp chứng với cặp kính đen bước đến, đem quyển sách được đựng trong túi cất giữ vật chứng trong suốt ra trước mặt Hoắc Kiến Phong. Anh cau mày, tầm mắt dán chặt vào bìa sách đã ổ vàng. “Đây là quyển sách rất cũ rồi, theo lý thuyết nó phải được đặt đâu đó trong phòng làm việc hoặc trên giá sách chẳng hạn, bởi đã lâu rồi cũng chẳng có ai đọc qua. Kinh tế học, đúng là sách cũ…Khả năng con trai tôi chỉ vừa tìm thấy thứ này một hai ngày gần đây.”
“Ừm, nếu xem xét dấu vân tay thì trên có một dấu khá nhỏ, rất có thể là của nạn nhân. Tuy nhiên trên đó chúng tôi còn phát hiện thêm những dấu vân tay khác nữa. Kết quả cụ thể thì sau khi quét kĩ càng hơn chúng tôi mới có thể bảo cho anh biết được.”
Pháp chứng giải thích, sau đó cục trưởng Liêu nói thêm. “Cậu ba, kết quả sẽ sớm có ngay. Chính vì vậy từ bãy giờ mọi người trong nhà đều không được tùy ý đi ra ngoài. Ngoài ra, chúng tôi hi vọng tất cả có thể cung cấp về mối quan hệ cá nhân cũng như thời gian hoạt động, địa điểm thường xuyen đến của mọi người trong nửa tháng vừa qua. Từ đó tiến hành xác nhận và khoanh vùng, tập trung điều tra và lấy lời khai những ai đã tiếp xúc gián tiếp hoặc trực tiếp với nạn nhân. Rất mong mọi người suy nghĩ, nhớ cho thật chính xác. Sau đó cảnh sát sẽ ghi chép lại thật tỉ mỉ lời khai của từng người một.”
Câu cuối cùng cục trưởng Liêu nói, ánh mắt vừa vặn nhìn về phía nhóm người giúp việc nhà họ Hoắc, không quên nhắc nhở. “Trong khoảng thời gian này, toàn bộ biệt thự đều bị phong tỏa, bất kì ai cũng không được tùy tiện, tự do ra vào như trước nữa.”
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn từ bên ngoài xông thẳng vào bên trong hệt như cơn gió lớn. Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, cảm giác đây chính là phao cứu sinh của mình. Đối phương túm lấy cổ tay anh, hỏi dồn dập. “Vân Thiên? Em bé Vân Thiên đáng yêu của anh đâu rồi? Thằng bé bị đầu độc sao?”
“Anh đến đúng lúc låm. Bình tĩnh, nghe tôi nói. Anh nhìn thứ quyển sách này xem, đã bao giờ anh thấy Vân Thiên xem thứ này chưa? Với cả, anh có biết Vân Thiên đọc quyển sách này từ bao giờ không?” Hoắc Kiến Phong gỡ cánh tay đang bám chặt trên người mình xuống, kéo Hoặc Tuấn Nghĩa đến trước mặt nhân viên pháp chứng. “Hả? Bọn anh vừa mới từ núi Thanh Bạch về đây có mấy பாயா ngày. Cho dù là sách gì đi chăng nữa thì cũng phải hai ngày gần đây mới bắt đầu có thời gian đọc!”
Hoắc Tuấn Nghĩa bị hỏi thi thoáng khung lại nhưng rất nhanh liền phản ứng. Khi nói, anh vẫn nhìn chằm chằm vào quyền sách trên tay pháp chứng, đuôi chân mày dần cau lại. “Quyển sách này…À, anh nhớ ra rồi. Trước khi đi đến núi Thanh Bạch, Vân Thiên đã bắt đầu đọc thứ này. Anh nhớ lúc đó nó được đặt trên đầu giá sách, vừa dày vừa nặng. Vân Thiên không thể lấy được nên thằng bé nhờ anh lấy xuống giùm, quyển sách không chỉ dày mà còn bẩn, khiến người anh run cả lên. Anh còn nhớ rõ mình đã hỏi Vân Thiên là tại sao không đọc quyển mới tái bản gần đây mà đi lấy quyển sách cũ này làm gi? Thăng bé bảo rằng anh đúng là kém hiểu biết, vài kiến thức đã bị đưa ra khỏi phần tái bản mới nhất, dấu vết của những người xưa cũ đều bị xóa đi mất. Anh cũng không biết Vân Thiên nó đang ám chỉ chuyện gì nữa.”