Chương 606
Ngay sau đó Ngô Đức Cường đã xuất thông tin liên lạc của người thuê anh ta và tất cả các bản ghi trò chuyện và hồ sơ từ điện thoại di động của Ni Tuấn.
Anh ta kính cẩn đưa thông tin cho Hoắc Kiến Phong: “Cậu Hoắc, tất cả thông tin đều có ở đây. Cậu xem thử đi.” Hoắc Kiến Phong liếc nhẹ một cái: “Gửi lại nhà chính rồi giao cho Vân.”
Ngô Đức Cường sửng sốt một chút: “Hả? Giao cho Vân Thiên ư?” Hoắc Kiến Phong ném cho anh ta một cái nhìn chưa từng thấy, khóe miệng bất giác dấy lên một tia tự hào: “Để bé kiểm tra đi, nó làm so với tôi còn nhanh hơn.”
Lục Thiên Bảo nhìn mấy cái ID mới thoạt nhìn có vẻ là áo nói: “Đứa nhỏ nhà cậu có thể tìm ra những thứ này nhanh hơn cả cậu hay sao? Bố con nhà cậu nên đến đồn cảnh sát mà cổng hết sức mình đi!”
Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt cong môi nói: “Điều đó tự nhiên không thể thay thế được. họ là lực lượng kỷ luật, còn chúng ta là những kẻ ngoại đạo mà thôi. Tuy nhiên bất luận là cái nào thì so với cậu, mình vẫn là tốt hơn. Mỗi năm mình đều cho cậu rất nhiều kinh phí để nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, vậy mà cuối cùng kết quả là chẳng làm được cái gì. Cậu có tự cảm thấy xấu hổ vì điều đó không?”
Lục Thiên Bảo sắc mặt trở nên cứng ngắc, lập tức phân minh: “Cái gì, cái gì chứ? Chính là vì mình không muốn làm cho cậu sợ hãi đó chứ? Được rồi, lần sau mình sẽ chuẩn bị một ít độc họ có chết thì cũng đừng trách mình
Hoắc Kiến Phong lười biếng nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Lục Thiên Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn con rắn độc mà nhà anh Hoắc từng nuôi thì sao?”
Hoắc Kiến Phong đứng dậy nói: “Tùy cậu, cậu muốn thì cứ lấy mà dùng.”
Anh càng nói càng không có chút thiện chí nào, Lục Thiên Bảo càng cảm thấy khiêu khích, anh ta lập tức rut cổ nói: “Chờ đã! Để mình lập tức đi chuẩn bị. Khi nào các cậu phải người đi tìm nghi phạm của đợt tiếp theo thì mình sẽ cho hắn một liều độc dược”
Hoắc Kiến Phong cười nhẹ nói: “Được rồi, đến lúc sẽ gặp cậu thì sẽ giành cho vài lời khen.”
Sau khi dứt lời, anh đứng dậy và bước ra ngoài một cách thoải mái.
Tiêu Nhi vẫn ngủ, mãi cho tới đầu giờ chiều cô mới thức dậy. Cô nhắm mắt lăn qua lộn lại, cánh mũi khẽ phập phồng ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức trong phòng.
Cô chợt mở mắt ra và thấy làn gió nhẹ lay động tấm rèm vải, hương thơm dường như đang từ dưới lầu thổi lên.
Có món gì mà ngon tới mức hương thơm lại ngào ngạt tới vậy nhỉ? Nghĩ đến đây bụng Tiêu Nhi lại lập tức réo lên.
Cô vội vàng đứng dậy tắm rửa thay quần áo, khi xuống lầu, mùi thơm của thức ăn càng rõ rệt hơn. Cô khẽ nheo mắt lần theo mùi hương thì thấy bóng dáng cao lớn đang bận rộn trước bếp lò.
Người đàn ông mặc một chiếc tạp dề đơn giản với nền xanh lam và sọc trắng có vẻ vô cùng ấm áp. Từ đầu đến chân đều là màu sắc yêu thích của cô. Tiêu Nhi nhíu mày, nhón chân đi tới, từ phía sau ôm lấy eo của anh: “Anh không ngủ nữa sao? Sao lại dậy nấu đồ ăn thơm phức như vậy để đánh thức em chứ.”
Hoắc Kiến Phong đặt thìa ngay ngân, tất bếp rồi xoay người ôm ngang cô: “Em cứ đi ngú tiếp đi.”
Tiêu Nhi đưa tay ra quàng lên cổ anh rồi thì thào nói: “Em đã tỉnh rồi thi sẽ không ngủ được nữa.”
Hoắc Kiến Phong cười nhẹ, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Anh có thể đưa em vào giấc ngủ đấy, có muốn thử không?”
Hơi thở ẩm áp giống như đuôi mèo nhẹ nhàng quét qua bên tai, trái tim Tiêu Nhi run lên, nhanh chóng tránh xa anh ra một chút: “Em thấy đói bụng rồi.”
Mặt cô đỏ đến tận mang tai, dái tai càng ngày càng tròn như hạt châu, quả thật trở rất xinh đẹp.
Hoắc Kiến Phong cười nhẹ, vuốt ve mái tóc xõa xõa bên tai, dẫn cô ngồi xuống bàn ăn bên ngoài: “Ngoan ngoãn chờ. Đồ ăn chín thì anh sẽ mang ra cho em.”
Tiêu Nhi liếc mắt cười: “Được.”