Chương 531
Đinh Thanh Thanh nghen ngào gật đầu: “Phải! Lúc con rời đi, không cho con theo mấy người của mình cùng đi. Lúc bọn hải tặc đánh lén, đều nhờ họ đã bán mạng chiến đấu mới giữ lại được mạng của
Cô nói mà nước mắt rơi như mưa: “Họ là nhóm đầu tiên xung trận, họ đã cứu được con, cứu được bọn con, nhưng mà không ai trong số họ sống sót trở về. Máu nhuộm đỏ biển, bọn con sợ sẽ thu hút cá mập đến, lại sợ bọn cướp biển đuổi theo, đến cả thi thể của họ cũng không cách nào lo cho chu toàn đã phải vội vàng tháo chạy. Chú hai ơi, có phải con vô dụng không? Liệu bố có trách con không? mắt cô đỏ hoe, trong mắt ngập tràn sự hổ thẹn xen lẫn sợ hãi, cô năm lấy tay Peter Hoàng, cứ thể siết chặt.
Nhìn thấy sự ỷ lại và kinh hãi vô cùng của cô, trong tích tắc chút nghi ngờ của Peter Hoàng dần dần tan biến, ông ta vỗ về cô: “Không có đâu, không có, con là quan trọng nhất. Vào thời khắc quan trọng như vậy, giữ được mạng sống của mình mới là điều quan nhất, con không có làm sai. Chú không trách con và bố con cũng sẽ không trách con.
Đinh Thanh Thanh dường như vẫn chưa tin nuốt nước miếng hỏi lại: “Có thật không?” “Thật hai bảo với con.” Peter Hoàng năm tay cô và đỡ cô đứng lên: “Bây giờ con từ từ nghĩ lại xem, con có nhớ dáng vẻ của mấy tên cướp biển đó không? Hay là tàu của chúng như thế nào, có kí hiệu gì không?
Thanh Thanh ngoan ngoãn đứng thẳng dậy, nghiêm túc nghĩ lại rồi lắc đầu: “Con không nhớ nữa, tình cảnh lúc đó vô cùng hỗn loạn. Thuyền của bọn họ hình như cũng cướp từ chỗ khác, trang bị cũng vô cùng hỗn độn, dáng vẻ khác nhau, cho nên chắc chắc không phải cùng một chỗ mà ra.”
Vì vậy, tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì cá. Có điều, lúc bọn con lại gần xác chết trên thuyền, có lây được một cái cúc áo mà một người thủy thủ năm rất chặt trong lòng bàn tay, chắc là bắt được từ trên người của một tên cướp biển. ”
Đinh Thanh Thanh nói rồi ngoái đầu nhìn về phía Dịch Tiểu Phi.
Dịch Tiểu Phi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cô đứng ở bên canh lặng lẽ khóc. Nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Đinh Thanh Thanh, cô nhanh chóng lau đi nước mắt, cẩn thận lấy ra một cái hộp từ trong cái túi nhỏ, đưa cho Peter Hoàng.
Peter Hoàng cầm lấy chiếc hộp mở ra, năm trên lớp vải nhung đen là một cái cúc áo. Những vệt máu lấm tấm trên tất chiếc cú đã khô hản, nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra được trên cúc áo có một cái logo. “Chú hai, chú có nhìn ra được đây là kí hiệu gì của bọn hải tặc không?” Đinh Thanh Thanh nghiêng đầu ra, lo lăng hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!