Chương 422
Nước Thanh Bạch, tẩm cung của Đại vương tử.
Trong phòng ở dành cho khách, Tiểu Thất kéo theo bộ trang phục mới đẹp đẽ lộng lẫy đang mặc trên người, buồn bực đi qua đi lại trong phòng ngủ.
Ngày hôm đó, cô ấy đi theo Tiêu Nhi và Tra A Bằng vào cung để xin giúp đỡ.
Bởi vì Tiêu Nhi phải gặp Quốc vương và Vương hậu, Tra A Bằng đã thu xếp cho cô ấy vào sành phụ để đợi, nhưng cô ấy đợi rất lâu vẫn không thấy Tiêu Nhi, ngược lại chỉ thấy Đại vương tử Hồng Mẫn đến.
Hình tượng ở bên ngoài của Hồng Mẫn khiêm tốn rộng lượng, đặc biệt là yêu thương các em trai và em gái. Nên Tiểu Thất không có chút nghi ngờ gì đã theo anh ta đến tầm cung của mình, được bố trí ở trong căn phòng dành cho khách này.
Chỉ tiêu ăn mặc không thiếu, nhưng đã mấy ngày trôi qua, cô ấy không những không gặp được Tiêu Nhi, mà còn vì quy củ nghiêm ngặt của hoàng cung, lấy lýdo là không cho phép người ngoài tự ý ra vào nên cô ấy ngay cả cửa cũng không ra được,
Cho dù Tiểu Thất có mất cảnh giác đến đâu thì cũng đã nhận ra được điều gì đó khác thường.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng nói chuyện giữa thị nữ đến đưa cơm và hộ vệ.
Cô ấy nhanh chóng ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay cầm một quyển sách lên, già vở làm một người thành thục trầm ổn,
Thị nữ đầy cửa bước vào, cung kính đặt hộp thức ăn lên bàn ở trước mặt: “Tiểu thư, mởi dùng cơm.”
Từng món đồ ăn tinh tế được bưng ra, Tiểu Thất đặt quyền sách xuống, cười dịu dàng nói: “Cảm on.”
Đấu tiên cô ấy khen ngợi các món ăn và lòng tốt của vương từ, sau đó mới dường như vô ý nói: “Xin hỏi cô có biết cô Tiêu ở đâu không?”
Thị nữ bất ngờ không kịp phòng bị, tay đang bưng đĩa thức ăn rõ ràng hơi run lên, nhanh chóng rũ mí mắt xuống lắc đầu nói: “Xin lỗi, nô tỳ không biết.”
Có tật giật minh!
Tiểu Thất chi có thể nghĩ đến bốn chữ này.
Nụ cười trên mặt cô ấy không thay đổi, không chút dấu vết điều chinh con dao got hoa quả đã giấutrong tay áo đến vị trí tốt nhất, lại dò hỏi nói: “Nhưng khi Đại vương điện hạ của mấy người mới tôi đến, đã hứa sẽ giúp tôi tìm cô Tiêu, tại sao nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa có tin tức gì?”
“Nô thực sự không biết gì về chuyện của các vương tử. Cô cứ từ từ dùng bữa.” Động tác của thị nữ trở nên nhanh hơn, đặt đổ xuống rồi rời đi.
Ngay lúc cô ta xoay người, Tiểu Thất đột nhiên đứng dậy, con dao gọt hoa quả trong tay nhanh như chớp thẳng vào cổ của cô ta.
“Không được la lên.” Tiểu Thất hạ thấp giọng xuống, lưỡi dao lạnh lẽo sát vào da thịt của thị nữ: “Mặc dù con dao này không tính là quá sắc bén, nhưng dùng để cắt động mạch ngay cổ của cô thì vẫn dư sức. Nói cho tôi biết, rốt cuộc Tiêu Nhi đang ở đâu?”
Thị nữ bị doạ đến cà người run cầm cập: “Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự không biết a.”
Cô ta sắp khóc ra tiếng, có lẽ không phải đang nói dối.
Tiểu Thất cau mày, vờ hung dữ nói: cô thả tôi ra đi, các người nhốt tôi như vậy là phạm pháp, phải tù đó.”
Nơi này là hoàng cung, này cũng chính làvương pháp của nước Thanh Bạch,
Thị nữ bị doạ đến dầu óc mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ ra điều này, chỉ biết nức nở cầu xin: “Nô tỷ không dám, nếu như nô tỷ thả cô ra ngoài, Đại vương tử trách tội thì nô tỳ và cả người nhà của nô tỷ đều sẽ gặp tai ương. Tiểu thư, xin cô hãy làm ơn làm phước, buông tha cho nô tỷ đi!”
“Buông tha cho cô? Vậy ai sẽ buông tha cho tôi đây?” Trên miệng Tiểu Thất nói như vậy, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn mềm lòng.
Con người cô ấy vừa chuyển, liền nhân lúc thị nữ đang khóc lóc nức nở van xin, nhanh chóng lấy một viên thuốc từ trên người ra, cưỡng ép bò vào miệng của thị nữ.
“Cô..”
Bị dao kể trên cổ, thị nữ không dám vùng vẫy, sợ hãi trợn tròn mắt, sau đó chỉ nói được một chữ thì đã ngất đi.
Tiểu Thất nhanh chóng đỡ lấy cô ta, diu cô ta vào phòng trong, cùng cô ta trao đổi quấn ảo và trang sức.
Tiểu Thất đứng trước gương, sửa sang lại bộ dáng, rồi cấm hộp đựng thức ăn trên bàn lên, khúm núm bước ra ngoài.
Cô ấy củi thấp đau, ho vệ không thể phát hiện rađiều gì bất thường.
Suốt dọc đường cô ấy dựa theo trí nhờ đi vé hưởng rồi khỏi cung, nhưng vừa đi đến sân trong của cung điện, liên nhìn thấy một người đàn ông mặc cảm y hoa phục tiến qua bên này, đúng là Đại vương tử Hồng Mẫn.
Tiểu Thất nhanh chóng củi đầu xoay đi, tính tim một nơi để tránh, nhưng Hồng Mẫn đã nhìn thấy cô ấy.
“Cô đứng lại, qua đây.”
Ngắn ngủi vài từ, không cho người khác xen vào.
Toàn bộ hành lang lúc này ngoại trừ Tiểu Thất ra thì không còn ai khác, cô ấy muốn già vờ như không phải đang gọi mình cũng không được, chỉ có thể bất chấp tất cả quay người lại.
Cô ấy củi đầu hết mức có thể, làm ra vẻ vô cùng cung kinh: “Tham kiến điện hạ, điện hạ có chuyện gì muốn phân phó a?”
Hồng Mẫn nhìn chiếc váy thị nữ hơi ngắn của cô ấy, lạnh lùng cong môi: “Ngẩng đầu lên.”
Tiểu Thất khế cau mày, bí mật đưa tay vào trong tay áo, nhưng trên mặt càng trở nên kính cần nói:
“Nô tỷ không dám, nô tỳ sợ dáng vẻ thô kệch của nô tỷ sẽ làm bẩn mắt của điện hạ.””Ta bảo cô ngẩng đầu lên thi cô cứ ngẩng đầu lên.” Giọng điệu của Hồng Mẫn có hơi không kiên nhẫn.
Chắc chắn là không thể thoát được roi.
Tiểu Thất lấy hết dũng khí ngoan ngoãn ngắng đầu lên, cùng lúc đó nhanh chóng lấy ra cổ trùng từ trong tay áo, ném về phía mặt của Hồng Mẫn.
Hồng Mẫn đã sớm nhìn thấy những động tác nhỏ đó của cô ấy, gần như vào lúc cô ấy ra tay, anh ta nhắc ống tay áo rộng lên vẫy ra, tổng cộng mười mấy con cổ trùng trực tiếp bị anh ta quở xuống đất, còn có vài con bật ngược vào mặt của Tiểu Thất.
Cổ trùng của cô ấy chưa dưỡng thành, vốn chi có thể dùng để hù doa người khác, thấy chuyên không thành, Tiểu Thất lùi lại vài bước, xoay người bỏ chạy.
Hồng Mẫn nhìn theo bóng lưng như con thỏ của cô, lạnh lùng cong môi, vỗ bàn tay hai cái, lập tức liên có hộ vệ từ trong bóng tối xông ra chặn đường Tiểu Thất.
Tiểu Thất trái phải đều không thể chạy trốn được, rất nhanh hai tay đã bị giữ chặt sau lưng, đưa tới trước mặt của Hồng Mẫn.
“Điện hạ, tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn bình thường, ngài giam cầm tôi ở đây, truyền ra ngoài chỉ càngkhiến người ta chỉ trích, khiến người dân sợ hãi. Xin ngài thà tôi ra được không?” Tiểu Thất ngẩng đầu, đảng thương nhìn anh ta.
Hồng Mẫn cười đến ôn nhuận, nhưng nu cười không chạm đến dáy mắt: “Yên tâm, cô là cháu gái của Cổ Thần, ta đương nhiên sẽ thả cô ra, nhưng không phải bây giờ.”
Tiểu Thất cau mày nghi ngờ: “Có ý gi?”
Nụ cười của Hồng Mẫn lạnh lùng hơn: “Không phải cô luôn tìm Tiêu Nhi sao? Cô ta chạy mất rồi. Cho nên ta bắt buộc phải giữ cô lại đây để làm con mỗi, cho đến khi nhử được cô ta trở về.”
Quà nhiên đã xảy ra chuyện, có điều thật may mån, chay thoát rồi.
Tiểu Thất ngấn người, lập tức nở nụ cười khổ: “Điện hạ, tôi và cô ta chẳng qua là bèo nước gặp nhau, cô ta chỉ trông mong ông nội tôi có thể chữa khỏi cho anh Hoắc mà thôi. Nếu cô ta đã bò tôi mà chạy rối, thì làm sao có thể quay lại chứ? Ngài nhốt tôi ở đây, chỉ có thể uổng phí lương thực, cô ta sẽ không trở lại đâu.”
“Có trở lại hay không, không phải thử liền biết sao.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!