Chương 391
Ngài Dịch suy nghĩ một lát rồi thoải mái gật đầu: “Làm một người bố tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, vậy thì tôi sẽ đi cùng với anh, dù sao thì cũng đã rất nhiều năm rồi tôi chưa về nước Z.”
Hoắc Kiến Phong giẫn chân mày rồi lại chợt lo lắng nói: “Vậy chuyện của con gái ông?”
Ngài Dịch trầm ổn nói: “Không sao, sở dĩ vừa rồi tôi phán đoán con của anh không gặp nguy hiểm cũng bởi vì tình hình của con gái tôi giống như thằng bé. Khác biệt duy nhất chính là người bắt con của anh vẫn còn chưa ra điều kiện, mà người bắt con gái tôi đã nói rõ yêu cầu, trước khi tôi giao anh và đồ mà họ cần cho họ thì họ sẽ không đụng vào con gái tôi.”
Hoắc Kiến Phong khẽ giật khóe môi dường như còn muốn nói gì đó.
Nhưng ngài Dịch đã quay đầu dặn dò cô gái trẻ: “Cô lập tức sắp xếp người và đưa đội y tế theo, chúng ta mau chóng xuất phát.” “Vâng.” Cô gái trẻ trả lời rồi lui ra lập tức bắt đầu đi làm.
Hoắc Kiến Phong hơi khom người về phía ngài Dịch: “Cảm ơn.”
Không qua loa giống như lúc trước, lần này anh tràn đầy lòng thành.
Ngài Dịch cười nho nhã trấn an: “Không sao, chẳng qua chúng ta có qua có lại mà thôi. Tôi giúp anh nhanh chóng giải quyết chuyện của anh, anh cũng có thể yên tâm tĩnh dưỡng cơ the rồi nhanh chóng giúp tôi giải quyết chuyện của tôi”
Hoắc Kiến Phong khẽ vuốt cằm: “Yên tâm, chắc chán.”
Trong ánh mặt trời lặn màu đỏ, hai người đàn ông đã làm bố đứng nhìn nhau cười.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch bên ngoài cabin bầu trời tối đen.
Tiêu Phi đi tới chỗ ngồi dùng chăn mỏng che kín người nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm giác máy bay run lên.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ngồi dậy, còn chưa kịp điều chỉnh ghế thẳng dậy thì đã bị xóc nảy đến nỗi suýt nữa va chạm mạnh vào tường.
Tiêu Phi giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô đang muốn gọi tiếp viên để hỏi thăm thì thấy rèm cửa được mở ra, tiếp viên hàng không La Sa bước nhanh đến: “Thưa cô hình như máy bay xảy ra chút trục trặc về máy móc nên có thể sẽ hạ cánh khẩn cấp, vì vậy làm phiền cô chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp.”
Vì để đảm bảo sự an toàn của Tiêu Phi nên Hoa Dung không tiết lộ tên của cô với các thành viên trên máy bay, tất cả mọi người chỉ gọi cô là “thưa cô”.
Tiêu Phi ổn định cảm xúc, bình tĩnh lấy áo phao dưới ghế mặc vào theo hướng dẫn thoát hiểm, cô đang định hỏi có cần phải mang theo túi dù không thì nghe thấy tiếng hét ở bên ngoài. “A! Nguy rồi, tại sao tất cả dù của chúng ta đều hỏng hết rồi?”
Người nói chuyện chính là tiếp viên hàng không Bạch Khiết lúc trước phụ trách đưa Tiêu Phi lên máy bay.
Tiêu Phi và La Sa liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng cùng đi tới xem.
Trong sự rung lắc ngày càng thường xuyên và dữ dội của thán máy bay thì ánh mắt của mọi người đều dán vào trên chiếc tủ đang mở.
Một số lượng lớn túi dù nhìn tưởng chừng như còn nguyên vẹn được xếp chồng chất ở trong ngăn tủ nhưng chỗ chốt mở của mỗi một túi dù đều bị người ta phá hủy bằng phương pháp rất chuyên nghiệp.
La Sa không dám tin kéo Bạch Khiết ra, sau đó điên cuồng tìm kiếm xác nhận chốt mở của từng túi dù thì ngã phịch trên mặt đất: “Hỏng rồi! Tất cả thật sự đã hỏng hết!”
Lần này trên máy bay tất cả chỉ có năm người, Tiêu Phi và hai tiếp viên hàng không cộng với cơ trưởng chính và phụ nhưng họ thậm chí không thể tìm thấy một chiếc túi dù còn nguyên vẹn và sử dụng được.
Nếu như máy bay không thể nào hạ cánh khẩn cấp vậy thì chờ đợi họ chỉ có một con đường chính là máy bay rơi và người chết. “Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Bạch Khiết lầm bầm quay người bắt đầu gõ cửa phòng điều khiển.
Cô ấy cầm bộ đàm gần như là cầu xin: “Cơ trưởng Tùng Nguyên, cơ trưởng Sát Bắc, túi dù của chúng ta đều hỏng hết rồi nên hai người chắc chắn phải hạ cánh khẩn cấp thành công!” “Đúng rồi, chắc chắn phải hạ cánh khẩn cấp thành công! Chắc chắn!”
La Sa cố gắng đứng dậy cầm áo phao bên cạnh bắt đầu tự mặc cho bản thân, mặc cho Bạch Khiết xuyên thậm chí cũng mặc cho Tiêu Phi.
Trong phòng điều khiển tiếng khóc nức nở của Bạch Khiết đánh vào trong lòng của hai cơ trưởng.
Họ nhìn chằm chằm vào màn hình điều khiển trung tâm bình tĩnh thực hiện liên lạc hiệu quả nhất và thao tác an toàn nhất.
Nhưng trên bảng điều khiển càng ngày càng nhiều những chấm đỏ sáng lên, đèn đỏ báo lỗi nhấp nháy điên cuồng, tiếng còi cảnh báo không ngừng vang lên “tích tích”.
Sát Bắc ngồi ở vị trí đội phó liên lạc lại với đài quan sát: “Vị trí hiện tại của chúng tôi là kinh độ đông.”
Bên kia chưa kịp trả lời thì trong tai đã nghe thấy có tiếng luồng điện xẹt xẹt xẹt xẹt chói tai ngay sau đó ngay cả dòng điện cũng biến mất.
Sát Bắc nhíu mày: “Cơ trưởng, bộ đàm của chúng ta đã bị hỏng nên không thể nào liên lạc với mặt đất.”
Hai mắt Tùng Nguyên long lanh nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển trung tâm, tay phải trầm ổn đẩy mạnh cơ quan: “Chẳng những bộ đàm có vấn đề mà thân máy bay và cánh đều xuất hiện vấn đề. Sát Bắc, có thể chúng ta sẽ không cách nào hoàn thành việc hạ cánh khẩn cấp”
Không cách nào hạ cánh khẩn cấp mà tất cả túi dù đều bị hỏng hết, đây chẳng phải là một con đường chết tự do sao?
Trong mắt Sát Bắc lóe lên vẻ bối rối và không nỡ nhưng chỉ trong chớp mắt anh ta đã tỉnh táo lại: “Tôi hiểu rồi. Vất vả anh giúp tôi chống đỡ một chút, tôi đi xử lý việc riêng rồi sẽ lập tức quay lại ngay.”
Anh ta tháo mũ và kính râm xuống đứng dậy mở cửa phòng điều khiển đi vào cabin: “Mọi người máy bay của chúng ta gặp trục trặc về máy móc, bây giờ chúng ta còn mất liên lạc với đài quan sát nên chúng tôi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành việc hạ cánh khẩn cấp, nhưng trước đó xin mọi người hãy dựa theo cách chạy trốn khẩn cấp cố gắng bảo vệ bản thân trong hoàn cảnh bết bát nhất”
La Sa và Bạch Khiết nghe xong những lời này thì trở nên nguội lạnh.
Họ tự kéo căng dây an toàn trong sự run rẩy rồi lại giữ chặt tay của nhau, trong mắt đồng thời cùng rớm nước mắt.
Trong lòng Tiêu Phi vừa hoảng lại vừa loạn, cô cố gắng hết sức khống chế cảm xúc muốn để bản thân bình tĩnh.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện không biết tung tích của Hoắc Kiến Phong và Thiên thì trong lòng cô cảm thấy rối rắm!
Trong lòng cô còn có vô số áy náy đối với ba tiếp viên hàng không trẻ tuổi.
Nếu như nói máy bay bị trục trặc là chuyện ngoài ý muốn, vậy thì túi dù hư hao và bộ đàm mất liên lạc khẳng định là một âm mưu thâm độc.
Ngay lúc Tiêu Phi đang phiền lòng với vô số suy nghĩ không ngừng xoay quanh trong đầu thì một bàn tay dày rộng vội vàng giữ chặt cô: “Thưa cô, xin cô hãy đi theo tôi.”
Đợi đến khi Tiêu Phi hoàn hồn đứng vững thì đã ở bên trong phòng điều khiển.
Sát Bắc đặt cô ngồi lên vị trí cố định sau đó lại mở tủ để đồ cá nhân lấy ra một cái túi dù hoàn hảo đưa tới trong tay cô: “Thưa cô, túi dù này là do công chúa tặng cho tôi. Mỗi lần khi đi công tác tôi mới có thể đem nó lên máy bay cho nên không bị người ta phá hư, cô hãy mặc nó vào đi.”
Trong mắt Tiêu Phi lóe lên vẻ ngạc nhiên rồi kiến quyết đẩy túi dù trở lại trong tay Sát Bắc: “Không được, máy bay xảy ra chuyện tôi và anh đều cần nó. Nếu như công chúa tặng cho anh thì anh nên mặc nó.”
Sát Bắc kiên định lắc đầu: “Không không, cô chắc chắn phải mặc vào.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!