Chương 21: Nhất định sẽ chết sớm
Yết hầu của Hoắc Kiến Phong chuyển động không được tự nhiên: “Ngày mai cô không phải đi học à?” Đi học? Ôn Thục Nhi sửng sốt, động tác cầm kim châm trong tay để châm bỗng dừng lại.
“Bố tôi không cho tôi đi học.” Ôn Thục Nhi cúi đầu xuống, khuôn mặt tràn đầy sự tủi thân, bàn tay nắm chặt kim châm: “Ông ta nói tôi gả cho chú thì cái gì cũng có, ba đời cũng không phải lo nghĩ đến vấn đề ăn mặc. Thân thể của chú không được tốt, nhất định sẽ chết sớm. Chờ chú chết đi thì tôi sẽ được thừa kế một lượng tài sản lớn, hoàn toàn không cần phải đi đến trường để học…” “Khu khu…” Hoắc Kiến Phong nắm chặt tay mình vào tay vịn xe lăn.
Người của nhà họ Ôn! Đúng là cái Ôn Thục Nhi vội vàng cúi người, VÕ võ vào lưng giúp anh cảm thấy thoải mái hơn, trong miệng lầm bầm nói: “Vỗ vỗ nhẹ, cơ thể khỏe hơn; vỗ vỗ nhẹ, cơ thể khỏe hơn.” Hoắc Kiến Phong nghiêng người đề tránh bàn tay của cô, tự mình vuốt vuốt ngực kìm nén sự tức giận, mở miệng hỏi: “Vậy cô có muốn tiếp tục di học không?” Ôn Thục Nhi thu tay lại, gật đầu như giã tỏi: “Muốn, đương nhiên là muốn tiếp tục đi học rồi!” Hoắc Kiến Phong lại hít vào một hơi mới làm hô hấp trở lên đều đặn lại được: “Muốn đi học thì mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi đưa cô đến trường.” “Thật sao?” Hai mắt của Ôn Thục Nhi lập tức phát sáng lên, khuôn mặt nở nụ cười tươi như một đóa hoa: “Tốt quá đi mất, bây giờ tôi lập tức đi ngủ đây. Chú ơi, chú thật là tốt, chú chính là một người tốt nhất tốt nhất tốt nhất trên thế giới này. Chú mãi mãi là anh hùng trong tim ^Arï t{ỐI.
Cô muốn cho Hoắc Kiến Phong một cái ôm nhưng bàn tay mới duỗi ra một nửa lại yên lặng thu về: “Vậy tôi đi ngủ trước đấy, chú ơi, chú cũng đi nghỉ Sớm đi nhé!” Cô ngân nga câu hát, chạy tung tưng ra khỏi phòng như một chú thỏ cơn.
Hoắc Kiến Phong nhìn bóng lưng VUÏ Vẻ của cô, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Muôn tiếng động điều yên tĩnh ngủ say.
Ôn Thục Nhi đang ngủ trên chiếc giường rộng lớn bỗng nhiên thô lỗ trở mình: “Bịch” một tiếng vang lên, rồi lại phát ra tiếng ngáy ầm ầm.
Lỗ tai của cô giật giật.
Một lát sau, xác định hơi thở của Hoắc Kiến Phong vẫn đều đặn, hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh gì thì cô mới mở mắt ra, rón ra rón rén đi xuống giường.
Chân trần trơn bóng giẫm trên mặt thảm, êm ái và lặng lẽ.
Ôn Thục Nhi bật đèn pin của điện thoại ra chiếu vào cốc nước ở đầu giường của Hoắc Kiến Phong.
Ly nước đã được uống hết sạch không còn một giọt nào, cô cong môi nở một nụ cười ranh mãnh: “Thuốc của tôi không mùi không vị, uống hết sạch như thế này thì đêm nay tôi có làm cái gì chú cũng không tỉnh dậy được rồi!” Cô bật đèn ở đầu giường lên, ánh sáng trắng từ bóng đèn đổ xuống, soi sáng cả thân hình to lớn của Hoắc Kiến Phong.
Anh nằm ngửa mặt lên, thân thể duỗi thẳng tắp, khuôn mặt đẹp trai bớt đi vẻ lạnh lùng của ban ngày.
Mặc dù đang ngủ say nhưng giữa hàng hàng lông mày của anh vẫn lộ ra vẻ u sầu, làn da vốn dĩ đã tái nhợt của anh giờ lại bị ánh đèn trắng soi vào càng làm tăng thêm vẻ tái nhợt hơn.
“Người đẹp trai như vậy lại bị tra tấn thành cái dạng này, đúng là trời ghen ty với nhan sắc mài” Ôn Thục Nhi thở dài, sau đó lại cười rộ lên: “Nhưng mà vận khí của chú tốt đấy, mới gặp được thần y như ^*1I †ỐI.
Ôn Thục Nhi vén chăn lên, hai tay bắt đầu kiểm tra từ thắt lưng của Hoắc Kiến Phong xuống.
Xương sống bị vỡ vụn, mặc dù hiện tại đã chữa khỏi nhưng vẫn bị nhô lên, rất có khả năng sẽ chèn ép đến các thần kinh.