Chương 207
Tại nhà họ Hoắc, nhà chính. Phòng ngủ.
Di Mẫn nhẹ nhàng lay tỉnh bà cụ đang thiếp đi, hấp tấp nói: “Bà cụ, có chuyện không hay rồi, chuyện lớn lắm. Mợ ba bị người ta bắt cóc, mất tích rồi”
Bà cụ nhà họ Hoắc mơ mơ màng màng rồi sững sờ mở mắt ra, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy: “Cô nói cái gì?”
Dì Mẫn đỡ lấy bà, ánh mắt nghiêm trọng nhìn bà, chậm rãi nói lại: “Mợ ba đã bị mất tích rồi.”
“Mau, mau đỡ tôi đứng lên”- Bà cụ nhà họ Hoắc lo lắng quay sang năm lấy tay của dì Mẫn, nghiêng người định rời khỏi giường: “Chuyện xảy ra khi nào? Đã báo cảnh sát chưa? Đã phái người tới tìm rồi chưa?”
“Đã báo cảnh sát rồi . Cậu ba cũng dẫn người đi tìm cô ấy”
Dì Mẫn giúp bà khoác thêm tấm áo khoác màu bạc dương bằng nhung, nhẹ giọng trấn an bà lão: “Bà cụ, bà bước chân từ từ thôi, bà là trụ cột của cả gia tộc chúng ta, nhất định phải giữ cho tâm luôn ổn định!”
“Chuyện này, tôi không lo không được, không thể lề mề như thế được!”- Bà cụ nhà họ Hoắc thở dài một hơi: “Cô báo với Hoắc Minh rồi hỏi những người đi cùng nó thử xem, nhìn xem có cái gì … có cái gì không làm được thì tôi có thể giúp
“Được, bà yên tâm” dì Mẫn giúp đỡ bà cụ ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách, vội vàng sắp xếp nhân lực.
Đang nói chuyện thì cửa chính của biệt thự bỗng nhiên mở ra, Hoắc Tuấn Tú cùng Hoắc Tuấn Nghĩa người trước, người sau
bước vào.
Dì Mẫn lập tức quay đầu lại hô một tiếng: “Bà cụ, cậu lớn cùng cậu hai đã quay trở về đây rồi.”
Bà cụ nhà họ Hoắc nghe vậy, vội vàng vẫy tay về phía cửa chính trong trí nhớ: “Các cháu cũng đã biết tin rồi sao ? Đến đây, mau đến đây với bà, bà nội nói nói, hiện tại bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì vậy? Thục Nhi rốt cuộc như thế nào mà lại mất tích rồi?”
Hoắc Tuấn Tú cùng Hoắc Tuấn Nghĩa chạy vội lại về phía bà, một người bên trái, một người bên phải ngồi xuống bên cạnh cụ bà.
Hoắc Tuấn Tú mở miệng nói trước, trên mặt hiện lên vẻ ấm áp, nhất quan an ủi bà, nói: “Bà nội, bà đừng lo lắng quá, Kiến Phong đã dẫn người đến nơi tìm kiếm cứu hộ rồi.”
“Tìm kiếm cứu hộ? Tại sao lại tìm kiếm cứu hộ?”-Bà cụ nhà họ Hoắc bắt đầu mất bình tĩnh: “Đã xác định được địa điểm mà Thục Nhi bị bắt cóc chưa?”
Hoắc Tuấn Tú giật mình nói: “Bà vẫn chưa biết sao? Kiến Phong đã xác định được vị trí của bọn bắt cóc từ sớm rồi, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn tiền chuộc qua đó.”
Bà cụ nhà họ Hoắc ôm chặt lấy cánh tay anh: “Thật sao? Vậy tại sao Thục Nhi vẫn biết mất? Là bọn cướp cầm được tiền, nhưng vẫn không chịu thả người ra hay sao?”
Hoắc Tuấn Tú nhíu mày, mấp máy môi, lời nói nghẹn lại ở cổ họng.
Hoắc Tuấn Nghĩa không kiên nhẫn nói tiếp: “Anh cả, mọi chuyện đã đến mức này rồi, anh có cái gì cần nói thì cứ việc nói thẳng cho bà, đừng giấu giếm nữa, trong lòng mọi người đều rất sốt ruột!”
Bà cụ nhà họ Hoắc lo lắng nói: “Đúng vậy! Tuấn Tú, cháu mau nói cho bà nội biết, bà nội không sao, bà nội có thể chịu đựng được”
Hoắc Tuấn Tú sắc mặt trầm xuống, thở dài: “Cháu cũng chỉ mới nghe nói, có lẽ không đúng sự thật. Cháu nghe nói đêm qua còn có cô Tông ở biệt thự ngoại ô phía nam cũng mất tích, cả hai người đều bị bắt cóc cùng một lúc. Bọn cướp cho Kiến Phong hai sự lựa chọn, nếu chọn mợ ba, cô Tống sẽ phải chết; nếu chọn cô Tống, vậy thì Thục Nhi sẽ phải là người chết. Cuối cùng, cuối cùng Kiến Phong chọn Tống Phi Phi, cô Tống, cho nên em dâu đã bị bọn chúng trói chặt tay chân, nhẫn tâm ném xuống biển từ vách đá của vịnh Ngân Hà.
Một tiếng “Choáng” vang lên, khay trà trong tay dì Mẫn rơi xuống đất.
Vịnh Ngân Hà sở dĩ được gọi tên như vậy là bởi vì, chính là vì nơi đây gió lớn như thét gào, ngày đêm cuồn cuộn sóng lớn bạc đầu, chẳng còn cái tên nào phù hợp hơn Vịnh Ngân Hà.
Mà tại nơi vách đá cheo leo này, nhìn vào liền biết được là một địa anh u khuất, là do hay có nhiều người lâm vào bước đường cùng tìm đến nơi đây, muốn gieo mình mình xuống, từ bỏ sinh mệnh của mình ở chỗ này.
Đừng nói là bị người khác trói chặt tay chân mà ném xuống, cho dù có là những
người đam mê lặn có mang đầy đủ thiết bị hỗ trợ cũng tuyệt đối không dám khiêu chiến với cái dòng chảy khủng khiếp này.
Mợ ba lần này gặp chuyện lớn, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Hoắc Tuấn Nghĩa khiếp sợ nói: “Anh nói cái gì? Kiến Phong điên rồi sao! Người xấu xí tuy rằng vẻ ngoài chỉ khiêm tốn như vậy, nhưng cô ấy rốt cuộc mới là con dâu của nhà họ Hoắc chúng ta! Kiến Phong làm như vậy, là muốn đem hoàn toàn thể diện của nhà họ Hoắc chúng ta vứt đi hết sao?”
Bà cụ nhà họ Hoắc mắt xám trợn to, cầm cây gậy định trong tay gõ thật mạnh xuống đất: “Cái thứ vô liêm sỉ, cái thứ khốn khiếp này, vợ của chính mình mà hắn ta còn không chọn, lại đi chọn một người phụ nữ lười chảy thây! Quả thực vô liêm si!”
Nhìn thấy bà cụ tức giận, Hoắc Tuấn Nghĩa vội vàng vỗ vỗ lưng bà, trấn an nói: “Bà nội, bà nội cẩn thận thân thể. Con bé xấu nhưng mệnh lớn, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”
Bà cụ nhà họ Hoắc ngực liên tục phập
phồng, hô hấp ồ ồ: “Hừ, nếu không tìm được Thục Nhi trở về nhà, cái thứ đồ vô liêm sỉ kia về sau cũng đừng nghĩ muốn quay lại cửa nhà họ Hoắc của chúng ta.”
Bước đi lần này, quả nhiên là nước đi đúng đắn.
Hoắc Tuấn Tú nheo đôi mắt hoa đào của anh lại, một nụ cười nham hiểm đột nhiên gợn lên trên khuôn mặt tuấn tú.
Kiến Phong, em nghĩ mục tiêu của anh là nhắm vào em thôi sao, thật sự chỉ nghĩ rằng tất cả những thứ anh đang làm là nhắm vào một mình em thôi sao?
Em nghĩ rằng anh thật sự không biết trong lòng em đang suy nghĩ cái gì hả?
Em cho rằng để khiến em khổ sở hối hận, anh nhất định sẽ chọn giết chết người mà em muốn cứu-Tống Phi Phi sao,
Nhưng có vẻ như em không biết rồi, thật ra ngay từ đầu, người anh muốn giết chính là Ôn Thục Nhi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!