Chương 180: Cô chính là tai họa
Bà cụ Hoắc vừa nói xong, cảnh sát trưởng Phong đã đi tới và nói: “Bà cụ, theo kiểm tra sơ bộ của chúng tôi, Trần Nguyên Kỳ chết vì trúng độc. Về phần loại độc nào, thì cần đưa thi thể về, mới có thể tiến hành kiểm tra thêm.”
Bà cụ Hoắc gật đầu: “Ừm, nên vậy. Bất kể chuyện của Tiểu Cao có liên quan gì đến bà ta hay không, suy cho cùng bà ta với chúng tôi cũng đã từng có quan hệ tôi tớ, hơn nữa còn là chết ở trong nhà, nên làm phiên các anh phải vất vả rồi.”
“Điều nên làm thôi.” Cảnh sát trưởng Phong cung kính nói: “Đây vốn là bổn phận của chúng tôi, hiện tại còn khiến mọi người cũng phải sợ hãi theo. Yên tâm, tôi sẽ thúc giục bọn họ khi trở về, cố gắng tìm ra chân tướng.”
“Được được, vất vả rồi” Bà cụ Hoắc nói, đôi mắt xám xịt nhìn về phía Hoắc Tuấn Tú: “Tuấn Tú, cháu thay bà tiễn bọn họ đi nhé.”
“Vâng, thưa bà nội.” Hoäc Tuấn Tú vẫn dịu dàng và lễ phép như mọi khi.
Anh ta gật đầu với Ôn Thục Nhi, sau đó làm một động tác mời, và dẫn một nhóm người ra ngoài.
Trần Nguyên Kỳ vừa quay lại đã xảy ra chuyện, phạm vi thu thập chứng cứ của cảnh sát rất hẹp.
Chẳng bao lâu, những người khác cũng mang theo những chiếc hộp và máy móc, bắt đầu lần lượt đi ra bên ngoài.
Phòng khách ồn ào dần dần yên tĩnh.
Ôn Thục Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không ai nhắm tới hay nghi ngờ bà nội là cô yên tâm rồi.
“Bà ơi, cháu không giúp được gì nhiều nên cháu về sắc thuốc cho Kiến Phong trước.”
Ôn Thục Nhi cúi đầu chào bà cụ, và nhờ dì Mẫn chăm sóc cho bà cụ thật tốt rồi mới quay người rời đi.
Nhưng vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy một bóng người cao ráo sải chân bước vào từ bên ngoài, vài bước nhanh như gió đã tiến đến gần cô.
“Sao cô lại nói rằng mình không giúp được gì? Hiện tại cô là người có thể giúp được nhiều nhất trong gia đình này đấy!”
Hoắc Vân Hạo dựa vào lợi thế chiều cao của mình, lạnh lùng liếc nhìn Ôn Thục Nhi, châm chọc: “Nếu như nói về người gây họa cho ngôi nhà này, nếu cô dám tự xưng là thứ hai, thì không ai dám tự xưng là thứ nhất rồi, Ôn Thục Nhi!”
“Từ khi cô được gửi vào nhà họ Hoắc của chúng tôi, không có một ngày nào trong gia đình không xảy ra sự cố. Không phải là đang gặp chuyện, thì cũng là đang chuẩn bị gặp chuyện, bây giờ còn xảy ra án mạng nữa! Hai mạng đấy, tận hai mạng người đấy!”
Anh ta trừng mắt nhìn cô, và lời nói của anh ta đều mang vẻ khinh thường.
Một vẻ âm u xẹt qua mắt Ôn Thục Nhị, cực kỳ sắc lạnh và nhanh chóng.
Trên mặt cô lộ ra vẻ sợ hãi, co rụt lại dựa vào bên người bà cụ, thì thào nói: “Tôi không hề, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy “
ra.
Hoắc Vân Hạo nhìn thấy cô như vậy liền cảm thấy như máu đang trào lên đầu, lập tức tức giận nói: ‘Đừng giả vờ vô tội ở đây, cô chính là tai họa! Không, quả thực là nghiệp chướng của nhà họ Hoắc chúng tôi…”
“Câm miệng.” Bà cụ Hoắc đập lên tay vịn ghế sô pha ngắt lời: “Vân Hạo, con bé là thím ba của cháu, nếu cháu không biết ăn nói thì đừng lên tiếng, không ai tưởng cháu bị câm đâu.”
“Bà cụ nội, bà đã bị cô ta lừa gạt rồi.”
Hoắc Vân Hạo tức giận giậm chân: “Bà hãy thử nghĩ xem, trước kia nhà chúng ta đâu có nhiều chuyện như vậy? Đã từng có khi nào có người chết đâu? Hiện tại đã có liên tiếp hai người chết rồi!”
Bà cụ Hoắc nghiêm nghị nói: “Cho dù có một trăm người chết, vậy cũng không liên quan gì đến Thục Nhi.”
Hoắc Tuấn Tú tiễn cảnh sát đi xong liền quay lại, nghe được cuộc đối thoại, nhẹ giọng nói: “Vân Hạo, đừng nói nhảm. Những chuyện này không liên quan gì đến thím ba của cháu.”
“Các người thật sự đã bị cô ta lừa rồi.”
Hoắc Vân Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện hố rắn trước đó, mọi người nói rằng như vậy tốt cho chú ba, lấp rồi thì cũng thôi. Nhưng bây giờ thì sao? Chú ba cũng không sống ở nhà nữa rồi! Mọi người biết tại sao không? Đó là bởi vì chú ba không muốn cả ngày đối mặt với con người xấu xí và tai họa này!”
Ôn Thục Nhi đưa tay lên che mặt, hai mắt đỏ bừng, ấm ức nói: “Không phải, Kiến Phong không hề chán ghét tôi.”
Giọng cô rất nhỏ, nghe không ra hơi, khiến người ta đau lòng.
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Tuấn Tú lóe lên vẻ nghiêm nghị hiếm thấy, nhẹ giọng măng: “Vân Hạo, chắc cháu đã quên là, ngay từ đầu tại sao mình phải dọn ra ngoài rồi nhỉ”
Hoắc Vân Hạo cứng đờ, trong chớp mắt như bị người khác giẫãm vào cái chân đau, rống lên: “Mọi người đuổi cháu đi cũng không thành vấn đề, nhưng cháu chỉ sợ mọi người bị người phụ nữ này gài bẫy. Mục đích của cô ta là muốn khiến cho nhà họ Hoắc chúng ta và nhà họ Ôn gia phải tan cửa nát nhà. Nếu không tin thì cứ chờ xem! Bây giờ cô ta vừa mới bắt đầu hành động, nhà chúng ta đã có hai người chết, còn cả đồ cổ của ông hai, nó trị giá mấy chục nghìn tỷ…”
“Đừng nói nữa, cậu đừng nói nữa!” Ôn Thục Nhi ôm đầu bịt tai, nước mắt ào ào chảy xuống.
Cô sụt sịt mũi, cúi đầu chào bà cụ, dì Mẫn và Hoắc Tuấn Tú một cái: “Thực sự xin lỗi! Thực sự xin lỗi! Nếu những chuyện này thật sự là do cháu đến ngôi nhà này nên mới xảy ra, vậy cháu rời khỏi là được rồi.”
Cô nghẹn ngào nói với giọng đầy tủi thân: “Cháu biết mình sinh ra đã là một người đen đủi. Sinh ra chưa được bao lâu thì mẹ mất. Bố nói là vì cháu đen đủi nên đã hại chết mẹ, nên mới đưa cháu về quê, giao cho ông bà ngoại của cháu nuôi dưỡng. Vì phải nuôi cháu nên cuộc sống của ông bà ngoại cháu cũng rất khó khăn.”
“Khi biết có người sẽ lấy mình, cháu thực sự rất vui. Dù sau này cháu biết cháu ở đây là để xung hỉ, cháu cũng rất vui. Bởi vì trên đời này, cuối cùng có người không cho rằng cháu là gánh nặng, cuối cùng cũng có người cần đến cháu rồi.”
Ôn Thục Nhi nở nụ cười, hai mắt long lanh lấp lánh, không đợi mọi người lên tiếng, cô lại cúi đầu: “Xin lỗi bà nội, xin lỗi anh cả, xin lỗi mọi người!”
Vừa dứt lời, cô vừa quay người vừa khóc và chạy nhanh ra khỏi nhà chính.
Bà cụ Hoắc đã quen với giọng điệu gấp gáp của Ôn Thục Nhi, nhất thời ngây ra, đến khi Ôn Thục Nhi chạy ra ngoài, mới hốt hoảng định thần lại: “Hoắc Minh, mau đi xem xem.