Chương 166:
Nếu tin tưởng cháu, thì sẽ không hiểu lầm Hoäc Kiến Phong không trả lời ngay lập tức, anh suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Cháu không nghĩ như vậy, chỉ là muốn chăm sóc cô ấy cho đến khi cô ấy khỏi bệnh.
Những chuyện đã qua, trong lòng cháu cũng đã cho qua từ lâu rồi.”
Bà cụ Hoắc lạnh lùng hừ một tiếng: “Cho qua từ lâu rồi? Cho qua rồi thì tại sao còn phải ra sức chăm sóc, ngay cả thân thể của chính mình cũng không màng? Có phải là cháu không đủ tiền tiêu, hay là không dễ dàng thuê được y tá chăm sóc?”
Nghe được mùi thuốc súng trong lời nói của bà cụ, dì Mẫn nhanh chóng nhẹ giọng an ủi: “Bà ơi, bà đừng sốt sắng, nếu có chuyện gì thì cứ từ từ nói.”
Hoắc Kiến Phong cụp mi, hàng mi mảnh khảnh kìm chế sự xúc động: “Bà nội, hiện tại cháu không thể nói với bà, xin bà đừng ép cháu nữa.”
Bà cụ Hoäc chú ý đến tâm trạng của anh, giọng nói dịu lại: “Có nỗi khổ tâm gì thì cứ nói thẳng ra, không cần giấu giếm như thế này.”
Ngô Đức Cường không dám nói nên chỉ có thể âm thầm thầm oán trong lòng: nỗi khổ tâm chính là cô Tống quá giả tạo! Mạng quá lớn! Người ta tự sát đều chết, còn cô ta thì làm thế nào cũng không chết được!
c Bây giờ anh ta càng ngày càng ghét cô Tống!
Dù có vẻ ngoài đẹp đến đâu, cũng không thể cứu rỗi được trái tim ác quỷ đó của cô tai Hoäc Kiến Phong im lặng, trầm giọng nói: “Thực ra, cũng không phải là nỗi khổ tâm. Chỉ là, cháu quả thực còn có một số câu hỏi muốn hỏi cô ấy rõ ràng. Những vấn đề đó rất quan trọng với cháu, vì vậy cháu bắt buộc phải chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Bà cụ Hoắc nhíu mày.
Vấn đề gì mà lại quan trọng như vậy?
Đây không phải là không muốn nói sự thật saol Bà cụ tức giận lạnh lùng cười một tiếng: “Hờ, được. Cháu không muốn nói cho bà già này biết, cũng được! Nhưng cháu cũng phải nói cho Thục Nhi biết chứ? Con bé bản chất thuần khiết, lương thiện, cháu đừng để con bé hiểu lầm là cháu có ý định khác.”
Hoắc Kiến Phong nhìn chằm chằm thang máy, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm: “Nếu tin tưởng cháu, thì sẽ không hiểu lầm. Nếu cô ấy không tin tưởng, vậy thì dù có giải thích thế nào cũng đều vô dụng.”
Lời vừa dứt, anh mở thang máy và di chuyển xe lăn vào.
Ngô Đức Cường nhanh chóng vượt qua bà cụ và dì Mẫn để theo kịp.
Dì Mẫn chỉ hơi do dự, cửa thang máy đóng lại trước mắt.
Dì thở dài, thấp giọng nói với bà cụ: “Bà ơi, xem ra cậu ba đã kiên quyết không muốn nói về chuyện này rồi!”
Bọn họ biết Hoắc Kiến Phong sẽ đưa Tống Phi Phi vào ở sau khi nhận được tin từ quản gia ở vùng ngoại ô phía đông.
Vội vàng tới đây, còn chưa kịp nói lời ngăn cản, thì đã bị từ chối.
Tay chống gậy của bà cụ Hoäc siết chặt lại, trong giọng nói tràn đầy những thăng trầm, lộ ra vẻ nghiêm khắc ít thấy: ‘Kiến Phong, bà biết rằng cháu làm gì cũng có những tiêu chuẩn riêng của mình. Nhưng có đôi khi, làm người hoặc làm việc gì cũng không thể quá ích kỷ, cũng phải suy nghĩ một chút cho người bên cạnh.”
Cửa thang máy mở ra, những người trên lầu, không còn đáp lại nữa.
Bà cụ Hoäc gõ gõ cây gậy, kéo dì Mẫn: “Chúng ta đi thôi!”
Bà ấy đã nói những gì nên nói.
Nghe lọt được vào tai bao nhiêu thì là phúc phận của chính con cháu.
“Vâng” Dì Mẫn trả lời.
Dì quay đầu nhìn về hướng lầu hai.
Thấy Hoäc Kiến Phong còn không ló đầu, chỉ có thể bất lực lắc lắc đầu, đỡ bà cụ rời đi.
Cậu ba lần này quả thực quá cứng đầu.
Chỉ sợ rằng, thực sự sẽ phải hối hận trong tương lail Tập đoàn Hoắc Kiến.
Phòng họp cấp cao rộng mở, bên trong tràn ngập niềm vui.
Các bên pháp lý, tài chính, thư ký của công ty đều bận rộn, để ký giấy chuyển nhượng và thanh toán số tiền trong hợp đồng cho chín cổ đông.
Những người bán được cổ phiếu đều nở nụ cười hạnh phúc, vui vẻ chào tạm biệt những người khác.
Những người chưa bán được cổ phiếu, †âm trạng vừa ngưỡng mộ, lại vừa do dự.
Nhìn khoản thanh toán chuyển khoản trong điện thoại di động, chủ tịch Vượng cười không ngậm được miệng lại, nói với chủ tịch Lê bên cạnh: “Ông Lê, giá cao như vậy, ông thật sự không bán sao?”
Chủ tịch Lê bất lực thở dài: “Tôi muốn bán đi chứ, nhưng bà vợ nhà tôi không đồng ý! Bây giờ, tôi chỉ có thể nhìn các ông phát tài thôi.”
Ông ta quay đầu, túm lấy chủ tịch Trường đang đi qua: “Ông Trường, ông đã lấy được tiền rồi, bây giờ chuẩn bị đi đầu tư cái gì vậy?”
Chủ tịch Trường cười lớn: “Còn đầu tư cái gì nữa! Tôi đã ngần này tuổi rồi, chuẩn bị cùng vợ đi du lịch an dưỡng tuổi già. Bây giờ là lúc cổ phiếu của Hoắc Kiến xuống thấp nhất, mà có thể bán cổ phiếu với giá cao gấp ba lần cao nhất trong lịch sử, thực sự là không lỗ chút nào. Ông Lê, ông có chắc là không thương lượng lại với chị dâu nữa chứ?”
Hoắc Tuấn Tú đi ngang qua cửa, nghe thấy tiếng người đối thoại, đột nhiên xen vào: “Đâu chỉ là không lỗ, mà là lãi rất nhiều đấy!”
Giọng anh ta nhẹ nhàng, trong đôi mắt dào hoa mang theo nụ cười: “Mọi người, nếu muốn đổi ý thì hãy nhanh lên. Lát nữa trả xong tiền của Kiến Phong nhà chúng tôi, thì sẽ không còn cơ hội đâu.”
Chủ tịch Trường sắc mặt trở nên ngây ra, vội vàng nịnh hót: “Viễn cảnh của Hoắc Kiến vô cùng tươi sáng, vì tôi đã lớn tuổi, nên muốn dưỡng lão. Thực sự xin lỗi, cậu cả! Tôi còn có việc nên về trước đây.”
Lời vừa dứt, ông ta vội vàng vòng qua Hoắc Tuấn Tú rồi rời đi.
Thấy vậy, một số cổ đông khác đã hoàn thành thủ tục liền vội vàng mang đồ của mình rồi đi theo.
Cổ đông không bán cổ phiếu, thấy không còn gì náo nhiệt để xem nên cũng giải tán.
Vẻ mặt của Hoắc Tuấn Tú vẫn luôn ấm áp như mọi khi, không có bất kỳ gợn sóng nào.
Chỉ là khi quét qua bóng lưng của mọi người, lại có thêm ánh nhìn dò xét không rõ ý tứ.
Trợ lý Trần Phong cầm máy tính bảng đi tới, nói nhỏ: “Chủ tịch Hoắc, chuyện anh đã nhờ tôi tìm hiểu, đã có thông tin rồi.”
“Được.”
Hoắc Tuấn Tú vẫn bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười bình thản, xoay người trở về phòng làm việc.
Trần Phong nhanh chóng đi theo.