Đông Lôi ghét Hàn Tịnh cũng có nguyên do của nó. Thứ nhất, cô ta cho rằng Hàn Tịnh không xứng với anh của cô ta, và đã cướp mất địa vị của Anna. Thứ hai là bởi vì Kiều Sâm.
“Hàn Tịnh, nếu cô dám quyến rũ A Sâm của tôi, tôi nhất định sẽ đá cô ra khỏi Đông gia! Cô… Cô làm cái vì vậy? Cô làm cái gì?”
Cô ta đột nhiên hét lên.
“Lưu lại chứng cứ!”
Ninh Mẫn đem khuôn mặt hung dữ của cô ta chụp lại, thấy Đông Lôi muốn cướp, cô lập tức tránh sang bên, còn cố ý giơ tấm ảnh đó trong điện thoại ra quát:
“Dừng lại. Nếu cô còn dám to tiếng với tôi, tôi lập tức sẽ mang tấm ảnh này của cô đưa cho Kiều Sâm. Để cho vị hôn phu đáng yêu của cô có thể nhìn thấy cô đầu tóc dựng ngược như một con hổ già!”
“Hàn Tịnh, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Đông Lôi căn răng, giậm chân, muốn cướp lấy cái điện thoại, nhưng không cướp được, uổng công vô ích, không biết gần đây chân tay vụng về của Hàn Tịnh làm sao nữa, hành động cực kì mau lẹ.
“Không muốn làm gì cả, chỉ là muốn cô nhớ lâu một chút…”
Cô nhanh chóng bỏ điện thoại vào trong túi, rồi trưng ra nụ cười thỏa mãn:
“Đông Lôi, xin nhớ cho rõ, sự kiên trì của tôi có hạn, sau này nếu cô dám vô duyên vô cớ chạy đến khiêu khích tôi, khiến tôi nổi giận, thì những tấm ảnh xấu xí này của cô, tôi sẽ đưa toàn bộ cho Kiều Sâm để anh ta từ từ thưởng thức.”
“Cô… cô dám!”
Hàn Tịnh với một nét mặt tràn đầy tự tin như vậy còn Đông Lôi một chút cũng không có. Cô không dám tin vào mắt mình, đây có phải là Hàn Tịnh nhát gan sợ phiền phức mà cô biết không? Con nhỏ đó trước nay mắng không nói lại, đánh không đánh lại, chỉ biết nén giận vào lòng. Nhưng cô ta bây giờ, làm thế nào lại thay đổi thành khó động đến như vậy.
“Dám hay không dám thử mới biết được. Nếu cô muốn chơi, thì ta nguyện chơi cùng.”
Cô ôm bụng cười sảng khoái, từng câu từng chữ như đang khiêu khích.
Ngoài cửa, Đông Đình Phong mới từ ngoài trở về, tận mắt chứng kiến màn này, cũng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người. Hắn ngẩn ra, ánh mắt lẳng lặng nhìn nét mặt của Hàn Tịnh dò xét, liền bị nụ cười tươi sáng đó làm mờ mắt.
Hàn Tịnh cười lên rất đẹp, nhưng kể từ sáu năm trước, sau khi gả vào Đông gia, hắn chưa bao giờ thấy nụ cười thật sự của cô, không ngờ tới hôm nay hắn lại có thể thấy cô cười, hơn nữa còn là một nụ cười tỏa nắng.
“A! Anh, anh đã trở về!”
Lúc này Đông Lôi mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, lập tức trở nên hào hứng:
“Chị Anna thế nào ạ?”
“Cô ấy không có việc gì! Buổi trưa em đi thăm cô ấy, nhân tiện mang cho cô ấy một phần tụ tiên lâu bát bảo. Buổi sáng anh có hội nghị phải dự, không biết bắt đầu khi nào, chắc là không đi được! Tối sẽ đi sau!”
“Được ạ!”
“Ừ, anh đi thay đồ, nhanh nhanh ăn sáng đi, như vậy anh mới đưa em đi học được!”
“Vâng ạ… Mà không đúng, đợi chút anh, Hàn Tịnh chụp… trộm ảnh em, lại còn tuyên bố muốn đưa cho A Sâm. Người đàn bà này lại không an phận thủ thường. Thời gian trước cô ta ở Hoa Châu còn định cùng tên đàn ông đó bỏ trốn, nhưng lại bị vệ sĩ bắt về. Hôm nay, cô ta còn muốn đi quyến rũ A Sâm… Anh nhất định phải quản chặt đó, nếu không quản chặt sớm muộn gì anh cũng sẽ bị đem ra làm trò cười.”
Vừa nói, Đông Lôi vừa trợn mắt lên, đem tất cả tội danh đổ lên người Hàn Tịnh.
Ách!
Cái chứng cớ này đúng là khiến Ninh Mẫn á khẩu không nói được gì mà.
Bởi vì, căn cứ vào những gì tìm được trong mấy ngày này, quả thực Hàn Tịnh muốn cùng một người đàn ông khác bỏ chốn. Tội danh này, không phải là bịa đặt hãm hại, mà là sự thật.
======
Là một nam nhân, khi nghe nói vợ của mình lại muốn cùng kẻ khác bỏ trốn, sẽ phải có phản ứng thế nào?
Nếu như là người với tính tình nóng nảy, gặp chuyện này, nhất định sẽ chạy đến cho cô một bạt tai, kiên quyết chỉnh đốn cho cô một trận. Dù sao đối với Đông gia mà nói, việc này đúng là nỗi sỉ nhục lớn.
Nhưng Đông Đình Phong, hắn ta không có nổi đóa, chỉ nhìn kỹ một chút sau đó từ từ đi đến trước cô, vươn tay ra, không phải là để cho cô một bạt tai, mà là…
“Đưa đây!” Thanh âm trong trẻo như nước.
“Cái gì?”
“Điện thoại!” Hắn nói rất nhẹ nhàng, không có đến nửa phần tức giận.
Tâm tư của người đàn ông này cực kỳ thâm sâu, hơn nữa cũng cực kỳ băng lãnh.
Ninh Mẫn nghĩ, tiếp xúc với loại người này rất dễ bị hắn ta phát hiện. Mặc dù cô và Hàn Tịnh hầu như không có gì khác nhau, mặc dù Hàn Tịnh và hắn ta sau khi kết hôn thì mỗi người một nơi, lại không có tiếp xúc, nhưng cô vẫn không dám mạo hiểm, tại cô cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ tính tình trước đây của Hàn Tịnh, thiết nghĩ cô không nên xung đột nhiều với người này.
Vì vậy, cô ngoan ngoan giao điện thoại ra.
“Mật mã?”
“Sinh nhật tôi.”
Cô cho rằng hắn ta không thể nhớ nổi sinh nhật của vợ mình, ai ngờ hắn lại thông thuộc như thế, lập tức mở được điện thoại, và xóa hết những tấm ảnh cô vừa chụp, sau đó trả lại điện thoại cho cô.
“Nhớ kỹ, sau này đừng có chơi đùa với A Sâm. A Sâm không dễ dàng bỏ… À, mà thôi cô nên nhớ cô là vợ của ta. Trong giấy đăng ký, trong dòng ký tên vợ của ta là tên cô. Những ngày này, cô nên làm một bà xã chuẩn mực phép tắc, cô hãy ghi nhớ và tuân thủ chấp hành.”
Lời này vừa mới nói ra đã nồng nặc mùi cảnh cáo.
“Ồ, vậy sao? Bà xã phải là bà xã chuẩn mực phép tắc, còn tiên sinh đây thì có thể quang minh chính đại nuôi “vợ bé” bao “…” có đúng hay không?”
Miệng có chút ngứa ngáy, cô nhịn rồi lại nhịn, nhưng miệng vẫn nói ra câu những lời không dễ nghe.
Đôi mắt đen sắc bén đó của Đông Đình Phong lại sâu thêm một tầng nữa, độ sắc bén của con ngươi lóe sáng, cẩn thận xem xét. Hai tay cô nhét túi, khuôn mặt vì vừa bị tạt nước hiện ra đặc biệt xinh đẹp, nước da trắng hồng, không tìm thấy điểm tỳ vết nào, ánh mắt đó long lanh như thủy tinh, vô cùng linh hoạt, không hề giống trước đây tử khí nặng nề, cô mặc trên người bộ đồ thể thao, càng hiện ra một loại sức sống mạnh mẽ mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Cô trước kia cả người quyện mùi sách, có vẻ thanh tú, khéo léo. Nhưng cô của bây giờ, sinh khí dồn dào, thực sự không giống.
Loại thay đổi này, không chỉ biểu hiện ở vẻ hoạt bát bên ngoài, mà còn ở thái độ, dám ngang nhiên ngay trước mặt hắn châm chọc.
Kết hôn nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ quản đến những chuyện bên ngoài của hắn, cũng chưa từng để ý. Cô và hắn nước sông không chạm nước giếng. Hai bên cố gắng hết sức để không gặp mặt, không nói chuyện, và đều coi sự tồn tại đối phương như không khí.
Nhìn dáng vẻ này, mấy năm nay, cô ở Hoa Châu tĩnh dưỡng cũng không tồi.
“Hàn Tịnh, ta và cô đã có giao hẹn. Cô nên thực hiện nó!”
Ách, giao hẹn gì?
Hàn Tịnh và hắn đã giao hẹn cái gì?
Ninh Mẫn chớp chớp mắt. Ở đây có gì đó mờ ám. Nhưng cô lại không biết rõ sự mờ ám trong đó, chỉ có thể im lặng.
Cô không quan tâm nhiều, chỉ cầm miếng sushi lên bỏ đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên ném ra một câu:
“Được rồi, Đông tiên sinh, tôi sẽ cố gắng thực hiện giao hẹn giữa chúng ta. Nhưng đồng thời, làm phiền Đông tiên sinh nhắc giùm tôi cô em gái anh, không có gì thì đừng đến tìm tôi gây truyện, chị dâu cô ta lần này bỏ trốn không thành công nên tính tình không tốt, hiện tại rất muốn tìm ai đó để cãi nhau một trận. Nếu cô ta dám đến, tôi cũng dám nháo, nói thật, cũng lâu rồi tôi chưa gặp A Sâm đúng là rất nhớ… Hay tôi cũng nên hẹn anh ta ra gặp mặt, nối lại chút tình cảm…”
Một lời uy hiếp trắng trợn. Nhất thời khiến Đông Lôi mặt mày tái mét.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!