Lúc đó Đông Đình Phong mới hai tư tuổi, nhưng hắn hoàn toàn đã đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp. Khắp cả Ba Thành này thử hỏi có cậu ấm nào có được thành tích kiêu ngạo như hắn?
Hắn không chỉ được sinh ra trong Đông gia cao quý, mà cũng có một tài năng hơn người, có thể tự mình tạo ra sự nghiệp và danh vọng, khiến ba chữ “Đông Đình Phong” này là thứ ánh sáng chỉ thuộc về một mình hắn.
Nhưng ở trong gia tộc, hắn vẫn phải là một đứa trẻ hiếu thuận được giáo dục đoàng hoàng, và không vì hắn đã có được sự nghiệp thành công mà trở nên tự mãn, kiêu ngạo.
Đồng thời hắn cũng không phải là dễ hiểu. Bởi vì hắn rất thông minh, vừa có năng lực nhưng thủ đoạn cũng không kém.
Đối với một đứa cháu như vậy, muốn bắt hắn kết hôn quả thật khó như lên trời…
Sau đó, Đông Lục Phúc đã sắp đặt một màn kịch, đưa chính đứa cháu mà ông coi trọng nhất vào tròng… Một tháng sau, Tịnh Tịnh mang thai, xuất phát từ trách nhiệm của một người làm cha, Cẩn Chi tuyệt đối không từ chối, vội vã cùng Tịnh Tịnh đăng kí kết hôn.
Ông vẫn luôn cho rằng, Đông Đình Phong sẽ là một người chồng tốt, hơn nữa cũng sẽ là một người cha tốt, nhưng sự thật đã chính minh, quả dưa chín ép sẽ không ngọt.
Ông thở dài một tiếng, cũng bởi từ sau khi Đông Lôi nói ra những lời đó ông mới biết: Nguyên nhân là Hàn Tịnh đã từng có quan hệ tốt với một người bạn trai, chỉ toàn làm những việc thất kém, hơn nữa lại bị mẹ kế quản nghiêm nên vẫn không công khai quan hệ yêu đương cho mọi người biết. Còn Cẩn Chi ư, hắn cũng có quan hệ rất sâu đậm với một người bạn gái. Mấy năm nay, cô gái kia cũng không hề có bạn trai khác.
Tất cả mọi người đều biết, Đông đại thiếu bên ngoài một biệt thự riêng, bên trong biệt thự này cất giấu người mà hắn yêu thương, người con gái ấy tên Anna, mấy năm nay cô ta không hề oán thán gì, chấp nhận đi theo hắn.
Nói thật, ông cảm thấy tiếc cho chuyện của họ, không ngờ nó lại trở nên phức tạp như vậy, từ góc độ của một người lớn, thành tâm ông muốn họ có thể phá vỡ được cục diện bế tắc này, từ đó buông bỏ tình cũ trở thành đôi vợ chồng ân ân ái ái.
“Cốc…cốc…cốc”
Tiếng đập cửa vang lên.
“Vào đi!”
Ông lấy lại tinh thần, đáp lại bằng giọng đầy uy nghiêm.
Mở cửa, Ninh Mẫn bước vào, thấy một ông già tóc bạc trắng ngồi ở bàn làm việc đang day day thái dương, nhìn qua thì tinh thần có vẻ không thoải mái.
Cô bước lại gần, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Gia gia!”
Đông Lục Phúc ngẩng đầu, khuôn mặt uy nghiêm cố gắng nặn ra một nụ cười, đứng lên, nhìn thấy cách ăn mặc rất tươi mát tự nhiên của đứa cháu dâu, ra hiệu đến gần nói:
“Tịnh Tịnh đến đây… Ừ, ngồi xuống… Gia gia có câu này muốn nói với cháu.”
Ninh Mẫn ngồi xuống, lập tức người hầu rót trà xong đi ra, sau đó cánh cửa khép lại.
Ông ngồi xuống đối diện với cô, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, chẳng biết tại sao nhưng ông thấy nó càng ngày càng sắc bén.
“Mặt của cháu làm sao vậy? Ai đánh?”
Đột nhiên ông nổi giận khi thấy khuôn mặt sưng đỏ của Hàn Tịnh.
“Cẩn Chi sao?”
Giọng nói cũng lớn hơn, mặt mày phẫn nộ đằng đằng đập tay xuống bàn:
“Khốn nạn, Đông gia chúng ta từ lúc nào lại bắt đầu có gia phong bạo lực đánh phụ nữ thế này. Đứa cháu này, thật đúng là càng ngày càng có tiền đồ rồi!”
“Không phải ạ!”
Ninh Mẫn lắc đầu.
Lúc này, ngữ khí của Đông Lục Phúc mới chậm lại lập tức hỏi:
“Vậy đó là ai? Kẻ nào dám đánh cháu dâu của Đông gia ta?”
Vấn đề này quả thật khó trả lời, nói ra chẳng khác cáo trạng, còn không nói thì hình như không thỏa đáng.
Cô suy nghĩ rồi đáp:
“Gia gia, là Tịnh Tịnh đáng bị đánh…”
Đôi lông mày bạc của ông nhất thời nheo lại, nghĩ tới sự việc phát sinh ngày hôm qua, nha đầu kia không chịu nói, chắc chắn là do đứa con dâu của ông ra tay.
Rất tốt vẫn còn biết mình đáng bị đánh, như vậy đúng là không uổng công ông thương cô:
“Nói thử xem, vì sao lại đáng đánh… Để gia gia giúp cháu phân tích…”
“Bởi vì Tịnh Tịnh muốn ly hôn.”
Ninh Mẫn biết cô đang đối mặt với ai, Đông Lục Phúc vốn là một con cáo già đã ngang dọc trên thương trường bao nhiêu năm. Người như vậy, địa vị cao không ai có thể với tới, cho nên rất coi trọng gia phong và sĩ diện gia tộc, nhưng ông ta lại đang nhìn Hàn Tịnh bằng ánh mắt vô cùng thản nhiên. Đó chính là điểm cô không biết khi Hàn Tịnh xác định ý nguyện muốn ly hôn, vị lão gia này có trở mặt hay không?
======
“Hồ đồ!”
Đông Lục Phúc buông xuống một câu, thanh âm vô cùng dữ dội, mặt cũng trở nên cứng nhắc:
“Ly hôn là chuyện có thể đem ra đùa giỡn sao… Đây là cháu đang muốn giỡn gia gia phải không? Hôn nhân là chuyện cả đời, làm sao có thể nói ly hôn là ly hôn, cái đó đối với hôn nhân mà nói là một loại thiếu tôn trọng, còn đối với chính mình là vô trách nhiệm. Thanh niên bây giờ sao cứ động một chút là đòi ly hôn vậy? Không được, Đông gia tuyệt đối không thể xuất hiện sự việc này…”
Ninh Mẫn: “…”
Lúc đầu, Ninh Mẫn vẫn nghĩ ông già này rất ôn hòa, dễ tính, nhưng lúc này, cái tính khí ngang ngược đó lập tức xuất hiện. Đúng là lão đại vẫn cứ là lão đại, những từ nói ra không có dù một chút khoan nhượng.
“Gia gia…”
“Gọi nữa cũng vô ích. Hôn sự của cháu và Cẩn Chi là do bà nội cháu quyết định. Vậy nên chỉ cần còn một hơi thở, gia gia cũng sẽ không cho các cháu ly hôn. Bằng không, đến khi gia gia chết, còn mặt mũi nào mà xuống gặp bà nội Cẩn Chi…”
“…”
Ninh Mẫn không biết nói gì, đau đầu nghĩ: Lão già chết tiệt này, làm sao mà lắm chuyện như vậy, lại còn mê tín nữa?
“Cháu yên tâm, ta sẽ khiến Cẩn Chi phải cắt đứt quan hệ với cô hồng nhan tri kỉ ở bên ngoài kia, nhưng cháu cũng phải có thái độ đoan chính, không thể cùng cái gã họ Thôi đó dây dưa không rõ như vậy. Tịnh Tịnh, cháu đã làm mẹ, cháu đang ở nhà này, cháu nên khiến cho chồng mình chỉ yêu thương cháu, và chăm sóc cho Đông Kỳ thật tốt. Ly hôn, đối với một người phụ nữ mà nói, đó tuyệt đối không phải chuyện tốt. Còn gã Thôi Tán đó, căn bản không phải loại tốt đẹp gì. Nếu anh ta thật lòng, thì sẽ không đem những tấm hình kia phát tán ra bên ngoài. Cháu có biết hay không, đó là một cái bẫy khiến cháu không thể quay đầu…”
Vừa nghĩ đến Thôi Tán, anh ta là một nhân tài, nhưng dù có là nhân tài đi nữa thì cũng không thể so với gia đình nhà Đông Cẩn Chi, hơn nữa anh ta lại đang mưu tính một cái gì đó xấu xa, Tịnh Tịnh khẳng định đã bị tên tiểu tử đó dụ dỗ bằng những lời ngon ngọt. Vừa nghĩ đến thôi cũng khiến ông tức giận.
“Tấm ảnh? Tấm ảnh nào?”
Hôm qua, Đông Lôi cũng nhắc qua chuyện này, lúc đó, cô lại không kịp hỏi rõ, nhưng hiện tại Đông lão gia lại nhắc đến nó tiếp. Xem ra ở đây có gì mờ ám.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Đông Đình Phong không biết từ lúc nào đã đứng ngoại cửa, hắn ta không phải đi làm sao? Tại sao lại có thể xuất hiện ở đây được?
Cô liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn từ từ rút điện thoại di dộng ra giống như đang mở cái gì đó.
“Cô tự mình xem đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!