Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

“Anh…”

“Xin lỗi!”

“Chị dâu… xin lỗi.”

Đông Lôi cắn răng chịu đựng, buồn bực nói lời xin lỗi, ức đến nỗi ngực như muốn nổ tung ra, nhưng lại không thể chứng minh cho anh trai cô thấy họ là một đôi gian phu dâm phụ. Đang vô cùng tức giận thì cô nhìn thấy mẹ mình, Hà Cúc Hoa liếc qua.

Hà Cúc Hoa tự nhiên chứng kiến hết màn kịch lúc nãy, liền tiến lại gần, chau mày quát:

“Lôi Lôi, con đúng là càng ngày càng quá đáng…”

“Mẹ, chỉ là hiểu lầm thôi ạ, đã giải thích rõ rồi, không sao nữa.”

Ninh Mẫn mỉm cười, thể hiện lòng khoan hồng độ lượng, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên thầm nghĩ: Hứ, nha đầu thối, ai kêu ngươi đến chọc ta.

“…”

Đông Lôi tức đến muốn thổ huyết, lại không có cách gì nên chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, giống như con gà bại trận, lép bên người Hà Cúc Hoa.

Còn Hà Cúc Hoa ư, bà ta chỉ liếc nhìn con dâu một cái.

Ninh Mẫn không có để tâm đến sắc mặt của bà ta. Những người xem xung quanh cũng đã tản ra, cô bắt đầu mỉm cười như thể không có chuyện gì xảy ra mà thay hai người đàn ông giới thiệu:

“Cẩn Chi, đây là Thôi học trưởng, anh chắc hẳn cũng nhận ra, còn Thôi học trưởng, đây là chồng em, Đông Đình Phong…”

“Vinh hạnh, vinh hạnh, thật không nghĩ tới cô em khóa dưới năm ấy giờ là phu nhân của Đông đại thiếu đây. Tôi mới từ nước ngoài trở về nên thật sự cũng không biết đến chuyện này!”

Thôi Tán gượng cười, trợn mắt nói mò, trên mặt không có đến nửa phần biến sắc. Xem như anh ta cũng là một diễn viên rất có tài.

“Chỉ là nhìn dáng vẻ của Đông tiên sinh và Hàn Tịnh, dường như quan hệ vợ chồng của hai người không tốt lắm, tôi vừa đi một vòng, có thể thấy Đông tiên sinh đến với một cô gái khác… Vợ đi đâu mất, cũng không tìm xem, Đông tiên sinh thật đúng là… rất bình tĩnh.”

Ba chữ cuối cùng nói ra có vẻ châm chọc.

Đông Đình Phong mỉm cười, liếc nhìn Ninh Mẫn, sau đó tự cao tự đại nói:

“Thôi tiên sinh, không biết anh đang nói gì vậy?”

“Nói cái gì?”

“Vợ tốt thì làm gì cũng không mất, dù đánh cũng không đi. Còn quan hệ vợ chồng tốt hay không cũng là làm cho người khác xem thôi.”

Trời, sặc, Đông Đình Phong đúng thật là con cáo già, chỉ một câu thôi đã khiến cho mặt mày Thôi Tán biến sắc, thất thảy mà trầm xuống.

“Phải. Nhưng chưa đến cuối thì ai có thể biết được kết quả như thế nào?”

“Chuyện vừa xảy ra trước mắt. Anh còn chưa thấy rõ sao?”

“Vậy chúng ta có thể chờ xem đâu là kết quả cuối cùng. Đông tiên sinh, mấy cái trộm được thường không dùng được lâu, cuối cùng thì nó cũng sẽ trở về tay chủ cũ thôi.”

“Thật ngại quá, của cải Đông gia cũng xem như có chút ít, gia giáo lại nghiêm ngặt, nên không có đồ ăn trộm, chỉ toàn dùng đồ hợp pháp thôi.”

Hai người họ đứng đối diện nhau, trên mặt thì tươi cười, đều toát lên vẻ phong thái lỗi lạc, thái độ cũng rất ôn hòa, nhưng từng câu từng chữ nói ra đều tóe lửa khắp nơi, đao quang kiếm ảnh vô số.

“Đi thôi, Tịnh Tịnh, chúng ta đến chào hỏi lão thái gia một tiếng!”

Đông Đình Phong không để ý tới nữa, trực tiếp kéo Ninh Mẫn đi.

“Chờ đã, em vẫn còn lời muốn nói với Thôi học trưởng…”

Cô tiến lên một bước.

Thôi Tán có chút ngạc nhiên, mở to mắt, không biết cô định làm gì.

Ngay sau đó, Ninh Mẫn lập tức nhe răng cười:

“Cảm ơn Thôi học trưởng đã đưa em vào.”

“Đừng khách sáo!”

Thôi Tán cố gắng tỏ phép lịch sự.

“Ngoài ra, em có chuyện muốn nhắc Thôi học trưởng!”

“Cứ nói!”

“Em bây giờ không thích người khác thay mình làm chủ, chỉ thích làm theo cách của riêng mình. Nhưng mặc kệ thế nào, em cũng cảm ơn lòng tốt của Thôi học trưởng. Vì vậy, xin thất lễ.”

Nói xong, cô quay mặt bước đi.

Đông Đình Phong đang dùng ánh mắt dò xét cô, một mặt cố gắng đẽo gọt ý tứ trong câu nói của cô, một mặt bước tới, không nói thêm lời nào cầm lấy tay cô, thong dong rời khỏi.

Những người quen thuộc với Đông Đình Phong đều biết hắn là kẻ không bao giờ chủ động tiếp cận nữ nhân. Bắt gặp cảnh ngày hôm nay hắn ngang nhiên nắm tay một cô gái đi trước mặt nhiều người, đúng là lần đầu tiên. Chuyện tốt như vậy không chứng kiến thì phí, nên ai nấy đều liếc nhìn, cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.

Giờ phút này, không ai phát hiện ra nụ cười cứng nhắc của Thôi Tán, cũng không ai phát hiện ra trên mặt Đông thiếu phu nhân có chút ửng đỏ. Bởi vì, được nắm tay nên tim cô đập nhanh như gặp phải quỷ vậy…

========

Hôm nay là đông chí, mặc dù trong phòng có hệ thống máy sưởi, nhưng cô mặc hơi ít khiến tay lạnh cóng như băng, nhưng còn tay hắn, vô cùng ấm áp, hơn nữa, ngón tay của hắn cũng rất thon dài.

Thời khắc bị dắt đi, cô có chút ngẩn người, đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô nắm tay nam nhân, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại nổi lên một cảm giác khó tả, hoặc là bởi vì hắn ta là người đã có vợ nên có có cảm giác không được tự nhiên.

Cô không có vùng vẫy, cũng không có mệt mỏi chỗ nào, vẫn diễn như vậy, nhưng không hiểu sao mà mặt lại nóng lên.

“Đông thiếu phu nhân, vở kịch này thật sự rất mới mẻ!”

Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh ngắt lọt vào tai cô, hóa ra là Đông Đình Phong nghiêng đầu lại, giống như hôn nhẹ lên má cô mà nói ra một câu, cô nghe xong cảm thấy vô cùng kì lạ.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, yếu ớt cười một tiếng:

“Tạm được!”

“Xem ra, lúc trở về chúng ta thật sự cần phải nói cho rõ ràng với nhau…”

Hắn nắm chặt lấy tay cô, cặp mắt nhắm hờ nhìn thẳng vào chỗ cổ bị lộ ra của cô, bông hoa tai dưới ánh đèn phát quang một cách kì lạ hòa lẫn vào với ánh mắt của hắn, cúi đầu nói một câu, chưa nghe ra được một nửa tâm ý. Đây tuyệt đối là một nam nhân suy tư trầm mặc. Dù cho có bị cắm sừng, hắn vẫn bình tĩnh như thường, hỉ nộ khó phân biệt.

“Chính xác, tôi cũng có ý này!”

Cô gật đầu mỉm cười, không hề để ý, cử chỉ lơ đãng này vô tình lọt vào mắt hắn.

Đối với cô vợ như thế này, hắn cảm thấy vô cùng xa lạ, đúng, hắn và cô vốn dĩ là hai người xa lạ. Hắn ngoảnh mặt sang hướng khác, mỉm cười chào hỏi rồi đi qua đám người hiếu kì.

Lúc này, Hà Cúc Hoa cũng mỉm cười đi theo, ôn nhu nói:

“Cẩn Chi, lễ phục của Tiểu Tịnh đã bị dơ, trước tiên hãy nhờ Tử Mi đưa nó đi nghỉ ngơi và sửa sang một chút đã. Tử Mi đã sai người chuẩn bị một bộ lễ phục khác rồi…”

Đông Đình Phong liếc qua trên người Ninh Mẫn một lượt rồi gật đầu:

“Được, Ross, vậy làm phiền em!”

“Không thành vấn đề, cứ giao cho em!”

Cô gái lúc trước khoác tay Đông Đình Phong hóa ra là thiên kim tiểu thư thứ tư của Y gia. Nghe nói, tứ tiểu thư này đã từng say mê Đông Đình Phong, vì hắn mà tới nay vẫn chưa xuất giá.

Ninh Mẫn liếc một cái về phía Y Tử Mi, đúng lúc nhìn thấy cô ta đang thu lại ánh mắt không hài lòng một cách nhanh chóng và sau đó là một nụ cười thân thiện, đoan trang, cực kì chuyên nghiệp.

Bên trong phòng chờ, một bộ lễ phục mới đã được đưa tới, Ninh Mẫn đang định lấy để thay thì Y Tử Mi đứng ra chặn đường cô lại, dùng ánh mắt soi mói quan sát:

“Quả nhiên là người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên, con chó có chuông đeo chạy vui mừng thích thú. Mấy năm không gặp, Hàn Tịnh cô càng ngày càng đẹp ra, cũng càng ngày càng lợi hại. Chuyện chân đứng hai thuyền, cô làm cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Trời ạ, cô còn xem Cẩn Chi ra cái gì không vậy? Rốt cuộc cô còn biết xấu hổ là gì không, có biết thế nào là đạo đức tối thiểu của một con người hay không?”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!