Trò đùa của Hứa Tuệ Tuệ khiến tâm trạng của mọi người như ngồi tàu lượn siêu tốc, khuôn mặt tuấn tú của Ngô Hạo vô cùng tối tăm, anh ta ngẩn đầu nhìn Hứa Thiên Huệ, qua loa lấy lệ: “ Thiên Huệ, gả cho anh nhé, anh sẽ khiến em hạnh phúc.”
Hứa Thiên Huệ nghe lời cầu hôn bản rút gọn này thì trong lòng không vui, nhưng cô ta không muốn phát sinh thêm chuyện gì, nhanh chóng đưa tay mình ra: “Anh Ngô Hạo, em đồng ý.”
Ngô Hạo chuẩn bị đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của Hưá Thiên Huệ.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Ngô Hạo kêu “ting”
một cái, có tin nhắn.
Ngô Hạo khựng lại, lấy di động mở tin nhắn ra xem. Thân hình cao lớn của anh ta lập tức sững lại.
Hứa Thiên Huệ còn đang chờ Ngô Hạo đeo nhẫn vào ngón áp út của cô ta, bây giờ thấy anh ta đang nhìn chằm chằm di động rồi sững lại, cô ta hỏi: “Anh Hạo, anh sao vậy, ai gửi cho anh tin gì thế?”
Ngô Hạo nhanh chóng đứng dậy, xoay người đi.
Cảnh này khiến mọi người ngây ra, khi Ngô Hạo bước nhanh tới thì mọi người nhanh chóng nhường đường cho anh ta.
Ngô Hạo đi tới trước mặt Hứa Tuệ Tuệ, túm lấy cánh tay cô, kéo cô lên tầng.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Hứa Thiên Huệ trắng bệch, cô ta xách làn váy lụa mỹ lệ đuổi theo: “Anh Hạo, anh đi đâu vậy, anh dẫn Hứa Tuệ Tuệ đi đâu, anh đừng bị cô ta lừa dối, đừng bỏ rơi em… A...”
Hứa Thiên Huệ muốn chạy lên lầu theo nhưng không may dẫm vào váy mình, ngã thẳng xuống.
Xoẹt.
Làn váy lụa xinh đẹp rách toạc, đùi Hứa Thiên Huệ lộ hết ra ngoài, cô ta hét lên, chật vật che thân thể mình.
Lúc này, tất cả khách mời đều chỉ trỏ, đủ loại ánh mắt đồng tình, thương hại, vui sướng khi thấy người khác gặp họa… nhìn cô ta.
Cô ta vốn là nhân vật chính của tiệc đính hôn này, ngày mai có thể trở thành người mà mọi tiểu thư danh giá ở Hải Thành hâm mộ, nhưng bây giờ, cô ta bị vứt bỏ tại trận, trở thành một trò cười.
Rất nhiều người bắt đầu lấy di động ra chụp hta.
“Đừng chụp! Không được chụp!”
Triệu Uyển Nhan lao tới, vội vàng dùng khăn lông bảo vệ Hứa Thiên Huệ.
Triệu Uyển Nhan không ngờ tiệc đính hôn này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, vốn định mời Hứa Tuệ Tuệ tới để nhục nhã cô một phen, không ngờ Hứa Tuệ Tuệ lại phá luôn buổi lễ đính hôn này.
Rốt cuộc tin nhắn kia có nội dung gì? Liên quan gì tới Hứa Tuệ Tuệ?
Ngô Hạo kéo Hứa Tuệ Tuệ lên lầu, đẩy thẳng vào phòng, khóa trái cửa lại, dùng sức túm vai cô: “Em gửi tin nhắn đấy là có ý gì?”
Ánh mắt Hứa Tuệ Tuệ trong trẻo, tràn ra chút ý cười: “Nhìn mỗi báo cáo chẩn đoán của bệnh viện thôi cũng không hiểu sao? Tôi còn trong trắng.”
Tin nhắn Ngô Hạo nhận được là của Hứa Tuệ Tuệ, rất đơn giản, báo cáo bệnh viện chứng minh Hứa Tuệ Tuệ còn trong trắng.
Cô đã bảo sẽ tặng bọn họ một món quà lớn vào tiệc đính hôn, tờ báo cáo bệnh viện này chính là món quà tốt nhất.
Ngô Hạo vô cùng khó tin: “Anh không tin, anh không tin, em đã sớm không còn trong trắng, anh tận mắt nhìn thấy em và một người đàn ông quần áo không chỉnh tề ôm nhau trong hang núi, hơn nữa, em còn gả vào Trúc Lam Uyễn, còn nuôi trai bao, còn thông đồng với Lục Thần Vũ, em có nhiều đàn ông như vậy, em hoàn toàn dơ bẩn!”