An Đào Đào nhếch miệng, không tài nào giấu được ý cười trong đôi mắt: “Cửu Gia, nếu anh không ăn thì tôi ăn đấy nhé.”
Lục Sóc chẳng nói năng gì, vẫn cầm ly rượu trong tay, vang đỏ trong ly sóng sánh hệt như làn sóng, anh lặng lẽ quan sát, trên ấn đường là sự sâu xa, khó đò.
An Đào Đào cắn một miếng bánh ngọt rồi nhìn anh một cái, cái tên này lại đang tỏ vẻ nguy. hiểm nữa rồi.
'Ngay lúc An Đào Đào định lấy thêm một miếng bánh ngọt nữa thì có một người phụ nữ trung tuổi trông giống như người làm đi tới, dì ấy cúi đầu hết sức kính cẩn nói: “Cửu Gia, bà cụ đang đợi cậu trong phòng, mời cậu qua đó một chuyến.
Lục Sóc bỗng đừng hành động đang lắc ly rượu của mình lại, ánh mắt lập tức trở nên lạnh giá, giống như có vô vàn bão táp
Người làm này tên là dì Hạ, là người vẫn luôn đi theo hầu hạ bên cạnh bà cụ Lục, được bà cụ. trọng dụng, tất nhiên cũng trải đời nhiều nên hoàn toàn không bị sự lạnh lùng trong đôi mắt của Lục Sóc đọa sợ. Bà ta vẫn rất cung kính, lại quay sang nhìn An Đào Đào rồi nói: “Tất nhiên cô An đây cũng phải đi cùng.”
Lúc nói câu này, dì Hạ không còn cung kính như thế nữa, ngược lại còn có một sự khinh. thường nhè nhẹ.
An Đào Đào nhíu mày, đĩa bánh ngọt đang. cầm trong tay cũng trở nên nhạt nhẽo, họ nghĩ cô muốn bước chân vào nhà họ Lục thật đấy à?
Nếu không phải do Lục Sóc giữ chặt cô không buông thì cô đã cao chạy xa bay từ lâu rồi.
“Cửu Gia, tôi cũng phải đi qua đó sao?” An Đào Đào đặt cái đĩa trong tay mình xuống, trong. lòng vô cùng kháng cự.
Lục Sóc giữ im lặng, có điều anh đã nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô đứng dậy, sau đó bàn tay của anh từ từ đi chuyển xuống dưới, cho đến khi hai bàn tay nắm chặt vào nhau anh mới cất tiếng nói theo tôi.”
"Ồ...” An Đào Đào cụp mắt, cô nhìn chằm chằm bàn tay đang đan chặt lấy nhau của hai người, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Đầy là, mười ngón tay đan nhau...
Cô lập tức nhìn sang chỗ khác nhưng gương. mặt nhỏ nhắn lại nóng hầm hập, tai cũng đỏ bừng.
Phòng của bà cụ Lục ở trong viện, dì Hạ dẫn bọn họ đến tận cửa phòng rồi mới mở cửa đi vào bên trong.
Vừa mới bước vào An Đào Đào đã ngửi được một mùi gỗ đàn hương nồng nặc, cũng rất gay mũi, cộng thêm căn phòng này trông còn hơi tối, phong cách giống như nhà ma vậy, còn đáng sợ hơn cả phòng của Lục Sóc nữa. Cô nuốt nước bọt rồi vô thức tựa sát vào người Lục Sóc.
Lục Sóc giơ tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của. cô, hình như giữa ấn đường của anh còn xuất hiện nét vui vẻ.
“Bà cụ, Cửu Gia và cô An đã tới rồi ạ.” Dì Hạ đi Tại đó rồi đứng bên cạnh bà cụ.
An Đào Đào ngước mắt nhìn sang, suýt chút. giật mình, thấy một bà cụ mặc một bộ đồ thời Đường tối màu đang ngồi trên chiếc ghế bành, còn cầm một chuỗi hạt gỗ đàn hương trong tay, liên tục di chuyển chuỗi hạt, đôi mắt sắc bén như chim đại bàng, u ám, thêm chút đáng sợ khó nói thành lời nữa.
Bà cụ này hung đữ quá... chắc chắn là bà cụ Lục rồi.
Mà trên chiếc tủ sau lưng bà ấy còn có một bức tượng phật lớn, bên trong lư hương của bức tượng phật lớn ấy là đàn hương còn chưa cháy hết, thế nên rốt cuộc đây là phòng ở hay là phật đường vậy, đáng sợ quá.
An Đào Đào lại nắm chặt tay Lục Sóc, so với người nhà họ Lục kỳ lạ này, đại ma vương Lục vẫn còn để thương chát
Lúc này, Lục Sóc đã nắm tay An Đào Đào đi đến trước mặt bà cụ.
Bà cụ đang liên tục di chuyển chuỗi tràng hạt cũng đã liếc nhìn bọn họ vài lần từ lâu, ánh mắ càng lúc càng dữ dẫn, càng lúc càng tối, nhất là khi nhìn thấy đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của bọn họ và cả hành động ôm lấy eo An Đào Đào của Lục Sóc nữa.
“Chẳng ra thể thống gì cả.” Bà cụ Lục hừ lạnh một tiếng, cũng không gẩy chuỗi hạt nữa, hiển nhiên là tức giận thật rồi.
An Đào Đào giật mình, trông bà cụ Lục khoảng chừng bảy mươi tuổi hơn, mái tóc hoa râm, đa đẻ sẩn sùi như vỏ cây nhưng tiếng hét vẫn mạnh mẽ và uy nghiêm như thế.
Cộng thêm bức tượng phật lớn không biết tên sau lưng bà ấy nữa, rõ ràng càng thêm quỷ dị
“Bà gọi bọn cháu đến đây có chuyện gì không? ” Lục Sóc nhìn chằm chằm bà ấy, ánh mắt của anh càng trở nên lạnh lùng hơn.
Bà cụ Lục tức giận, ném chuỗi tràng hạt lên trên bàn, sau đó nổi giận: “Đến cả bà nội cháu cũng không thèm gọi nữa sao.”
Lục Sóc cúi đầu khẽ cười một tiếng, vẻ mặt chế nhạo, rõ ràng là chẳng coi bà ấy ra gì.
Cháu có thái độ gì đấy?” Bà cụ Lục đập tay lên bàn, bộ ấm chén trên đó cũng vì thế là rung, lên.
Lục Sóc nhếch bờ môi mỏng, giọng nói vẫn rất lạnh lùng, bật ra từ khẽ môi: “Trước giờ cháu vẫn luôn có thái độ thế mà.”
Bà cụ Lục trợn tròn mắt, rõ ràng đã bị anh chọc tức không nhẹ.
An Đào Đào đứng bên cạnh chỉ thấy bầu không khí trong phòng càng lúc càng khó chịu, chẳng những áp lực mà còn có cả cảm giác nghẹt thở, cô thật sự không ngờ quan hệ giữa Lục Sóc và bà nội của anh lại tệ đến vậy.
Cũng giống như tình trạng một thân một của Lục Sóc ở nhà họ Lục, không có người nào thân cận, thảo nào lúc nào anh cũng có đáng vẻ xa lạ như thế, cũng may anh là một người có bản lĩnh, là người nắm quyền ở nhà họ Lục, nếu không chắc có lẽ anh đã bị cô lập đến chết rồi.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, khó lắm mới có dịp 'Tiểu Sóc đến đây một lần, chẳng phải mẹ có việc quan trọng muốn nói với Tiểu Sóc sao?” Đột nhiên có một người đàn ông xen lời vào.
An Đào Đào quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện ra bên cạnh bà cụ Lục còn một người khác đang đứng nữa, là một người đàn ông trung niên mặc bộ vest màu đen.
Trông tướng mạo của người đàn ông trung niên này không tồi, năm tháng để lại một vài dấu vết trên gương mặt người đàn ông nhưng vẫn có thể nhìn ra được gương mặt bảnh bao thời trẻ của.
ông ấy, mà khi ông ấy cười rộ lên trông rất giống một người hiền lành, mang lại cảm giác thoải mái cho người khác.
Cuối cùng nhà họ Lục này cũng xuất hiện một người bình thường rồi sao?
An Đào Đào lặng lẽ quan sát, sau khi nhìn thêm vài cái, cô lập tức thu hồi ánh mắt.
Lúc này bà cụ Lục mới nhớ ra chuyện quan trọng, bà ấy nhìn kỹ An Đào Đào vài lần, tuổi vẫn còn nhỏ, trông còn yếu đuối, nếu lớn hơn chút nữa chẳng phải sẽ trở thành yêu tỉnh hại nước sao?
Loại phụ nữ này mà cũng đám bước chân vào. cửa nhà họ Lục bọn họà?
Dù là gia thế hay là gương mặt thì bà ấy đều không hài lòng, người có thể trở thành vợ của người nắm quyền của nhà họ Lục chỉ có thể là người có gia thế tốt, gương mặt dịu đàng, cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa như cô cả của nhà họ Thẩm. thôi.
An Đào Đào đáng đứng trước mặt này thật sự rất khó lọt vào mắt xanh của b¿
“Chuyện trên weibo là thật sao?” Ánh mắt của bà cụ Lục càng lúc càng soi mới, nhìn An Đào. Đào như đang nhìn đống rác bên đường: “Cháu đã đăng ký kết hôn với người phụ nữ này rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!