Cô hít một hơi thật sâu, khi ngẩng đầu lên một lần nữa, cô phát hiện những người họ hàng. đó đều đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt lộ vẻ đò xét và kiêng đè.
Trên Weibo đang sôi sùng sục, bọn họ đều rất quan tâm đến chuyện của nhà họ Lục Cửu Gia. Đương nhiên, bọn họ cũng biết chuyện anh kết hôn, nhưng chuyện này quá đột ngột nên bọn họ đều tưởng rằng đây chỉ là một chiêu trò lăng xê mà thôi.
Nhưng bây giờ, anh đã dám đưa người phụ nữ này đến đây thì điều đó có nghĩa chuyện kết hôn là có thật.
Chỉ là trông cô gái này có vẻ còn rất nhỏ, đoán chắc chưa tốt nghiệp đại học, sao Lục Sóc lại có thể ra tay được chứ?
Bọn họ luôn cho rằng, người duy nhất có thể kết hôn với Lục Sóc là cô cả của nhà họ Thẩm. Cô ta và Lục Sóc là thanh mai trúc mã, gia cảnh cũng tốt, hai người kết hôn cũng coi như là một liên minh mạnh mẽ.
Nhưng giờ anh lại cưới một cô gái không có tiếng tăm như vậy, chuyện này khiến nhà họ Lục hoàn toàn mất hết mặt mũi rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Lục Sóc không, cưới cô cả nhà họ Thẩm thì có nghĩa là anh đã mất đi một chỗ dựa vững chắc, nếu không thì đôi cánh của anh sẽ càng cứng cáp, đối phó anh cũng càng khó khăn.
Mọi người chìm đắm trong vô vàn suy nghĩ của mình, trong nháy mắt bầu không khí trong đại sảnh trở nên vị điệu là thường.
'Ngược lại, An Đào Đào lại cảm thấy lạnh sống, lưng, cảm thấy những người ở đây đều rất kỳ quái, từng đôi mắt không ngừng chuyển động, giống như đang ẩn giấu một âm mưu gì đó khiến người khác rất không thoải mái.
Cô mím môi dựa vào Lục Sóc, trong lúc nhất thời, đường như người đàn ông khiến người khác sợ hãi này đã trở thành sự tổn tại khiến cô có thể. an tâm.
"Anh Cửu, đây là chị đâu đúng chứ?”
Người chưa thấy đâu nhưng tiếng đã vang lên trước.
An Đào Đào ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một thanh niên mặc âu phục màu thẫm đi tới, trên tay anh ta cầm một ly rượu, theo từng. động tác của anh ta, rượu đỏ bên ly cũng khẽ lay động.
“Trong chốc lát, hương rượu tràn ngập khắp đại sảnh, vừa ngửi liền biết đó là rượu đỏ hảo hạng.
Chiếc đèn chùm tua rua trên đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu lên người anh ta, làm sáng bừng cả khuôn mặt của anh ta.
Không thể không nói gen của nhà họ Lục đều. rất tốt. Người đàn ông trước mặt dung mạo anh tuấn, làm đa cũng rất trắng, nhưng không phải kiểu trắng toát mà là kiểu trắng nõn khoẻ mạnh, mắt phượng hẹp dài hơi nhướng lên, nụ cười dung hòa cùng với ánh đèn, giống như đặc biệt vô cùng hiếu khách.
Khi anh ta đến gần, An Đào Đào phát hiện anh ta khá cao, khoảng một mét tám mấy, thấp hơn. Lục Sóc một chút.
So với sự cởi mở của anh ta, Lục Sóc vẫn vô cảm, thậm chí còn lạnh lùng hơn một chút.
An Đào Đào run lên, Lục Sóc không thích người này sao?
Thấy Lục Sóc im lặng, anh ta vẫn tươi cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn An Đào Đào nói: “Chào chị dâu. Tôi là Lục Thâm, là em họ của anh Cửu.”
An Đào Đào nhìn anh ta lễ phép cười nói: “Tôi là An Đào Đào.”
Sau đó, cô cũng không nói thêm gì nữa, miễn cho nói nhiều lại sai nhiều. Cô cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương trên người Lục Sóc, thật sự rất đáng sợ.
Lục Thâm cũng lễ phép cười với cô, sau đó quay đầu nhìn Lục Sóc, không thèm để ý đến sự lạnh lẽo của anh, nói: “Anh Cửu, mấy ngày trước thấy trên Weibo, em thật sự đã bị đoạ một trận, thật không ngờ anh im hơi lặng tiếng đi lĩnh chứng rồi. Bây giờ anh là người nắm quyền của nhà họ Lục, kết hôn chuyện lớn như vậy sao anh lại không nói với mẹ một tiếng. Dường như, sau khi bà ấy biết được tin này, tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.”
Nghe vậy, Lục Sóc lạnh lùng liếc anh ta một cái, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự lạnh lùng vô tận, khiến Lục Thâm không đám nói nhảm nữa.
Anh ta sờ sờ mũi, lúng túng cười: “Anh Cửu, em chỉ tuỳ tiện nói một chút thôi, anh đừng tức giận.”
Lục Sóc hé mở môi mỏng, áp bức nói: “Ăn cũng không bịt được miệng cậu lại.”
Lục Thâm cảm thấy hai chân mềm nhữn, trên tán toát ra mồ hôi lạnh.
Lục Sóc thu hồi ánh mắt, mặt mày lạnh lẽo âm trầm, vô cùng đáng sợ.
An Đào Đào đứng ở bên cạnh, cũng có thể cảm nhận sự áp bức được trên người anh, rất doạ người, nhưng cô có thể nhạy bén cảm nhận được, hình như Lục Sóc rất bài xích nơi này, lông mày. vẫn luôn nhăn lại, tấm lưng vốn mạnh mẽ kiên cường cũng trở nên cô độc, hoàn toàn không hoà nhập được với không khí náo nhiệt nơi này.
Anh không thích nơi này, cũng không thích những người ở đây.
Cũng không trách được, nhà họ Lục lớn mạnh như vậy chắc chắn là có rất nhiều mặt không muốn cho người ngoài biết.
An Đào Đào cứ lặng lẽ đứng bên cạnh Lục Sóc như thế, một lời căng không nói.
Lục Sóc cau mày, kéo tay An Đào Đào rời đi,
không thèm nhìn Lục Thâm thêm một cái. Lục Thâm nhìn bóng lưng hai người rời đi, đầu hơi cúi xuống, trong nháy mắt nụ cười nồng
nhiệt vừa rồi đã biến mất, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia hận thù.
Đại sảnh của nhà họ Lục rất lớn, giống như đại sảnh của một khách sạn năm sao vậy, trên chiếc bàn đài bày đủ loại điểm tâm thơm ngon, còn có các loại rượu hảo hạng, muốn ăn gì uống gì đều có thể tùy tiện lấy, toàn bộ đều là kiểu tự phục vụ
An Đào Đào bị Lục Sóc kéo đến một nơi tương. đối yên tĩnh, nơi này có cửa sổ sát đất, cũng có cả ghế sofa mềm mại thoải mái, bên cạnh còn có đủ loại món ngon, chỉ cần vươn tay ra là có thể lấy được.
Quả thực là thiên đường ở nhân gian.
“Ngồi đi.” Lục Sóc ngẩng đầu nhìn cô, bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
An Đào Đào chỉnh váy rồi đè đặt ngồi xuống.
'Trong khoảng thời gian đó, rất nhiều họ hàng, muốn đến chào hỏi bọn họ nhưng đều bị bộ mặt đen thui của Lục Sóc đọa sợ mà bỏ chạy.
An Đào Đào không giỏi ứng đối với những, người đó, trái lại cũng vui vẻ nhàn nhã ăn điểm tâm ở trên bàn, chớp mắt một cái cô đã thấy Lục Sóc đang nhìn cô chằm chằm.
Cô giật mình suýt đánh rơi miếng điểm tâm trên tay.
“Cái đó...Cửu Gia, anh muốn ăn điểm tâm. sao?” An Đào Đào cẩn thận nhìn Lục Sóc, đôi mắt. như phủ một tầng sương, chỉ một ánh mắt cũng. có thể khiến người khác mềm lòng.
Sự lạnh lẽo ngưng tụ trong lòng Lục Sóc. dường như đã tan đi rất nhiều, anh nói: “Đút cho tôi.”
Một lần nữa An Đào Đào bị sốc vì sự vô liêm sỉ của anh.
Ở đây có nhiều họ hàng thân thích, anh lại còn muốn cô đút cho anh, tay của anh chỉ để trưng thôi hay sao?
An Đào Đào mấp máy miệng, nhưng đứng trước sự ép buộc của anh, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, đưa một miếng bánh hoa quế thơm ngào ngạt đến bên miệng Lục Sóc.
Lục Sóc hạ tầm mắt nhìn, cắn một miếng, rất ngọt nhưng vẫn không ngọt bằng cô.
An Đào Đào nhìn chằm chằm vào gương mặt thâm thuý của anh, vừa định rút tay về, lại bị anh khẽ liếm đầu ngón tay. Trong chớp mắt, hơi ấm cùng sự ẩm ướt tràn ngập đầu ngón tay cô, cuối cùng bắt đầu lan ra.
Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn Lục Sóc, rõ ràng anh đang giở trò lưu manh.