Chương 4: Không phải là cô An
'“Tôi sợ...” Môi An Đào Đào mấp run rẩy đáp.
Lục Sóc đứng lên, anh cao một mét chín nên cao hơn An Đào Đào một cái đầu: “Vậy tại sao chân cô không hề run?”
Những cô gái trước đây vừa nhìn thấy anh giết
người đã sợ đến run chân, la hét
Nhưng cô gái này lại khác.
An Đào Đào ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to, rõ ràng rất sợ nhưng vẫn ráng nở nụ cười, trông thật đáng thương.
“Lúc ở trong thôn, nhà hàng xóm có con chó vàng, nó rất hung dữ và đáng sợ, tôi thấy nó là chạy ngay, ai đè tôi càng chạy nhanh thì nó càng. điên cuồng rượt theo.”
“Nhưng có một ngày, tôi chợt phát hiện ra, khi tôi không chạy mà cầm cục đá đòi chọi nó, nó đã bị đọa sợ bỏ chạy.”
“Cho nên kể từ ngày đó, tôi đã biết có một số việc sợ hãi không thể giải quyết được vấn đề... »
An Đào Đào nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay đâm vào đa thịt, nhưng lại không cảm thấy đau: * Vì thế, Cửu gial Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Láo xược! Cô đám mắng Cửu gia là chó à?” Hoàng Sâm quát lớn.
Cô gái nhỏ này đúng là ăn gan hùm mật gấu, đám đánh đồng Cửu gia với con chó ở quê.
Lục Sóc: ...”
An Đào Đào sợ hết hồn, nhưng nụ cười trên mặt lại không vơi đi, dè chừng nhìn Lục Sóc.
Chỉ thấy ánh mắt của anh tàn nhẫn nguy hiểm, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó. thở.
An Đào Đào nhằm mắt gắng gượng mới không bị ánh mắt đáng sợ của anh làm cho sợ hãi lùi về sau.
Đôi môi đỏ của cô cất lời: “Không có, tôi chỉ lỡ miệng nói thế thôi. Cửu gia là người sáng suốt, chắc chắn sẽ không so đo với một cô gái nhỏ bé như tôi.”
““Đệch! Tôi thấy cô chán sống rồi. Cửu gia!
'Ném cô ta vào trong hang rắn đi...” Hoàng Sâm. quát mắng, nhưng bị Lục Sóc giơ tay lên ngăn lại.
Lục Sóc nheo mắt nhìn người phụ nữ mỏng manh trước mặt, nhưng thực tế lại là sói đội lốt cừu, thật thú vị...
Đặc biệt là nốt ruồi lệ đưới mắt cô, cô càng cười thì càng hiện rõ, nhìn rất quyến rũ, khiến anh kích động muốn sờ vào.
An Đào Đào bị anh nhìn tới mức sợ hãi trong lòng. Anh im lặng khiến cô rất băn khoăn, không. biết có phải vừa nãy mình đã nói sai rồi không.
“Trong tích tắc, cả phòng khách đều yên tĩnh tới mức khiến lòng An Đào Đào càng lo sợ hơn.
'Vừa nãy cô đã nói sai rồi ứ?
Điều chờ đợi cô sẽ là hang rắn trong truyền thuyết sao?
Hoàng Sâm nhìn chằm chằm An Đào Đào bằng gương mặt đang hóng kịch vui.
Đây thật sự là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy phụ nữ dám mắng Cửu gia là chó. Mặc dù Cửu gia không cho nói chuyện, nhưng anh ta tin chắc rằng, điều đang chờ đón cô gái này sẽ là hang rắn
sau vườn.
“Má Trần! Dẫn cô ấy lên phòng trên tầng hai. ” Cuối cùng Lục Sóc cũng cất lời.
An Đào Đào như trút được gánh nặng, cô đã bình an sống tiếp rồi sao?
Hoàng Sâm kinh ngạc.
Anh ta không nghe lầm ấy chứ? Vậy mà Cửu gia lại không ném cô gái này vào hang rắn sau vườn?
Cô An! Mời đi theo tôi Trần bước lên nói.
” Đúng lúc này, má
Khuôn mặt của bà ấy nghiêm túc giống hệt Cửu gia, nói năng thận trọng, toát lên vẻ lạnh lùng.
An Đào Đào không muốn ở lại phòng khách thêm giây nào nữa, nên đi theo sau má Trần lên tầng.
'Trên đường ải, cô cố giả vờ bình tĩnh lặng lẽ quan sát xung quanh.
Phát hiện khắp nơi đều gắn camera.
Mấy camera kia tựa như đôi mắt lạnh lẽo, liên tục nhìn cô chằm chằm, khiến cô không có chỗ trốn.