Lúc này, An Đào Đào cảm giác như bị nhìn thấu tất cả, cô rụt người lại, tìm tưởng chừng như sắp sụp đổ.
Sao lại như thế này?
Cô đang ăn uống vui vẻ, tại sao không khí lại đột ngột thay đổi như vậy?
Giống như biến thành địa ngục.
Lẽ nào là do cách ăn uống của cô quá tục tằng, vô tình tiết lộ chuyện cô không phải là con gái nhà họAn?
“Cửu Gia?” An Đào Đào lo lắng liếm mép, nhưng không thể nào liếm sạch nước sốt thịt bò đính ở mép mình.
Lục Sóc quan sát mọi hành động của cô, ánh mắt anh bỗng chốc tối sầm, thậm chí trở nên nóng hổi.
An Đào Đào cắn môi, tưởng như đang đứng. đống lửa, đang ngồi đống than. Lục Sói như bị ma xui quỷ khiến tới gần cô, sau đó anh đưa tay lau sạch nước sốt thịt bò đính ở mép miệng An Đào Đào.
An Đào Đào cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, cô đột ngột trợn tròn mắt, cả người run rẩy, đôi gò má tự ưng nóng lên, ôi nóng quá đi mất, tưởng. như hun nóng chết người...
Lục Sóc nhìn nước sốt đính trên tay mình, không ngờ anh lại liếm sạch nó, hành động này khiến người ta mê mẩn đến độ không thể thốt thành lời.
Ẩm... Đầu óc An Đào Đào như muốn nổ tung, cái tên thần kinh này đang làm gì thế?
Không ngờ anh ta, anh ta lại... liếm luôn miếng nước sốt này, anh ta không thấy bẩn sao?
An Đào Đào quay mặt di, hai tay cô không biết để ở đâu, bởi lẽ trong đầu cô chỉ nghĩ tới hành động vừa rồi của Lục Sóc, thật sự quá buồn nôn.
Lục Sóc khẽ gõ bàn, đôi mắt lạnh lùng nham hiểm nhìn cô, ánh mắt ấy có vẻ sâu xa: “Chắc hẳn ông An đã dạy em rất nhiều thứ, em biết chơi đàn piano chứ nhỉ?”
“Hả?” An Đào Đào không biết nên trả lời như nào.
Cô không biết chơi, nhưng chắc chân An Định. Nhiên biết.
An Định Nhiên là đứa con gái được nhà họ An đốc lòng bồi dưỡng, tỉnh thông cầm kỳ thư họa, còn cô chỉ là ngọn cỏ miền quê, làm sao biết được?
Nhưng cô không thể nói thật, chỉ biết gật đầu mà thôi: '“Thì cũng... biết...”
Lục Sóc nhìn cô chằm chằm, thuận miệng nói: “Vậy em lên đàn cho tôi nghe xem.”
An Đào Đào mấp máy cánh môi, sắc mặt bỗng. chốc trở nên tái nhợt lạ thường.
Đàn cho anh ta nghe, lời nói ra nhẹ nhàng như vậy, nhưng cô hoàn toàn không biết chơi đàn...
Làm sao đây?
Cô nên làm thế nào bây giờ?
An Đào Đào đột nhiên cảm thấy quyết định này của Lục Sóc không phải tự dưng mà có, mà là anh vốn đã có dự tính trước, sớm muốn làm như vậy rồi.
Đầu tiên đưa cô đến nhà hàng món Âu, cho cô
ăn món bít tết đắt đỏ mà trước giờ cô chưa từng. được ăn. Sau khi loại bỏ sự cảnh giác của cô, anh lại bảo cô chơi đàn piano, một loạt hành động liên tục như vậy, có khả năng đều là âm mưu của Lục Sóc.
Anh ta muốn làm gì thế này?
Lẽ nào anh ta đã phát hiện nên muốn thăm dò mình?
Nghĩ đến đây, An Đào Đào sợ tới mức run rẩy cả người, sắc mặt cô trắng bệch không khác tờ giấy là bao.
"Không muốn đàn cho tôi nghe à?” Thấy cô mất một lúc lâu mà không trả lời, Lục Sóc thay đổi sắc mặt, giống y như cuồng phong thét gào, đất trời u ám.
Thật đáng sợ, tưởng như một giây sau anh có thể bóp chết cô.
An Đào Đào khóc không ra nước, nếu cô biết chơi đàn, đàn 1000 bài cũng không thành vấn. đề, nhưng mấu chốt là cô không biết...
An Đào Đào tỏ vẻ cầu xin, đôi mắt sáng trong. rõ ràng ấy tưởng như một giây sau sẽ trào ra nước mắt: “Cửu Gia, hôm nay tay tôi hơi đau, không đàn có được không?”
Cô chớp mắt mấy lần, đáng vẻ trở nên đáng thương hơn hẳn: “Đau lắm luôn, thậm chí giơ lên không nổi.”
Giọng nói ngọt ngào êm ái của cô còn kèm theo đôi phần làm nũng, vừa dịu vừa ngọt, quả thực có thể khiến lòng người tan chảy.
An Đào Đào không ngừng tự trách bản thân, không ngờ có ngày mình phải noi theo thế lực tàn ác mà giở mấy trò làm nũng ưỡn eo, mình thật vô sỉ mà... nhưng vì mạng sống, cô thà bán cái liêm sỉ không còn miếng nào.
Lục Sóc nhìn cô đăm đăm, giơ tay không nổi mà còn cắt được bít tết, giơ không nổi mà ăn ngon. lành từ nãy đến giờ ư?
Anh không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng nói: "Được.”
An Đào Đào nghe vậy mà chưa phản ứng kịp, một lúc sau, sắc mặt cô trở nên vui sướng: “Đợi khi nào giơ tay lên được, tôi sẽ chơi đàn cho Cửu Gia nghe.”
“Được.” Lục Sóc vuốt ve cánh môi, nở nụ cười như có như không, ánh mắt anh trở nên thâm sâu khó hiểu.
An Đào Đào nói xong thì có nỗi xúc động, muốn tát mình mấy cái, cô thật sự không biết đánh đàn mà lại nói như vậy, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình, chẳng lẽ bây giờ mình phải lén lút đi học sao?
Lục Sóc nhìn cô một lát, thấy sắc mặt cô thay đổi liên tục từ vui sướng đến ngẩn ngơ, từ ngơ người đến tuyệt vọng mà chỉ mất có vài giây, lật mặt như lật bánh tráng vậy, thú vị thật.
“Ăn tiếp đi.” Lục Sóc chỉ đĩa bít tết trên bàn, tuy cô ăn ngấu nghiến như vậy, thậm chí có phần lôi thôi tục tằng, nhưng khi nhìn cô ăn, anh lại có cảm giác món này ngon thật.
"Ưm...” An Đào Đào mím môi, bít tết trên bàn đã lạnh, hương vị phai nhạt, cô không muốn ăn nữa.
Lúc này, Lục Sóc cũng phát hiện bít tết đã lạnh mất, anh gọi nhân viên phục vụ, bảo họ chuẩn bị đĩa bít tết nóng hổi khác rồi mang, lên.
Trong chốc lát, bầu không khí trên bàn ăn trở nên im lặng, ngay cả tiếng nhạc cũng không còn, chỉ còn tiếng hít thở đan xen, mọi thứ trông có vẻ đè nén lạ thường.
An Đào Đào cảm thấy bức rức, cô thật sự chịu không nổi bầu không khí quỷ dị này.
Thật đáng sợ, mình sẽ ngộp chết mất.
Đúng lúc đó, một giọng nữ sắc bén đột ngột vang lên phá tan sự im lặng này.
An Đào Đào sửng sốt, quay đầu nhìn qua chỗ cửa nhà hàng.
Một cô gái trẻ đang giận dữ chống mạnh, đứng lý sự với nhân viên phục vụ nhà hàng, tư thế chẳng khác nào mấy mụ chanh chua hay đứng, chửi đổng ngoài chợ.
An Đào Đào nhìn thoáng qua thì thấy cô gái nọ khá quen, cô ta chính là Triệu Tiểu Uyển luôn đối xử với mình như tình địch ở trường đây mà, không,
lẽ cô ta đến nhà hàng ăn cơm mà bị ngăn cản sao?
"Quen hả?” Lục Sóc nhìn sơ qua thì phát hiện An Đào Đào để mắt tới cô gái nọ mấy lần.
An Đào Đào cũng không định giấu anh: “Coi như quen đi, cùng lớp tôi đó.”
Lục Sóc cảm nhận được một điều: “Quan hệ không tốt à?”
An Đào Đào cũng không biết nói sao, chỉ đành. gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!