Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Lời này vừa nói ra, trong lòng nhóm quản lý cấp cao đã dâng lên hàng ngàn lớp sóng, không cách nào bình tĩnh lại được.

Cô vợ nhỏ của Lục Cửu Gia sao lại đến tham gia cuộc so tài, tuy đây là lời khẳng định với Hiệp hội bọn họ nhưng thân phận của cô ấy quá cao quý, lỡ như va đập phải trong Hiệp hội thì có khi nào Lục Cửu Gia tiêu diệt cả Hiệp hội luôn không?

Mấy quản lý cấp cao nuốt nước bọt, nháy mắt có chút lo lắng, nhưng nếu cô ấy thật sự lợi hại như vậy thì họ không muốn bỏ lỡ một hạt giống tốt.

Không đợi mấy quản lý cấp cao nói gì, An Đào Đào đã cầm lấy phiếu báo đanh điền vào, các quản lý cấp cao vẫn bày ra vẻ mặt ngu người, không biết nghĩ gì nữa.

An Đào Đào khó hiểu chớp chớp mắt, sao không ai nói gì hết vậy, chẳng lẽ cô điền sai hả?

“Các vị lãnh đạo, tôi điển xong rồi.” An Đào Đào đẩy phiếu báo danh lên phía trước.

Nghe thấy giọng của cô, các quản lý cấp cao mới phục hồi tỉnh thần lại, họ nhìn về phía An Đào Đào, rồi lại cúi đầu nhìn tờ phiếu báo danh kia.

Họ nhanh chóng nhìn lướt qua, mấy đôi mắt lập tức nhìn về chỗ điển tên trên phiếu, quả nhiên là thần y An trong truyền thuyết, cũng chính là cô vợ nhỏ của Lục Cửu Gia.

“Thật là... Lại được nghênh đón tòa Phật lớn này, cảm giác cuộc thi so tài Đông y năm nay sẽ rất náo nhiệt.

*Có chỗ nào sai hả?” An Đào Đào nhìn về phía bọn họ, vô cùng chân thành hỏi.

Các quản lý cấp cao liếc nhìn nhau, lập tức lắc đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Trong khi họ đang nói chuyện, thì bên ngoài cửa truyền đến từng trận ồn ào, hình như có nhân vật ghê gớm nào đó đến đây.

An Đào Đào có chút tò mò, không nhịn được nhìn ra ngoài, cô thấy một người trẻ tuổi có đáng thon đài bị một đống lão Đông y vây quanh, mà mấy lão Đông y đó vôn rất kiêu ngạo nhưng khi đối mặt với người trẻ tuổi ấy lại vứt đi sự kiêu ngạo trên người, ngược lại trở nên hòa

, nịnh nọt.

Đúng, là nịnh nọt, là kiểu nịnh nọt với sùng bái khi gặp cao thủ.

Nhìn qua có hơi khó tin, lại khiến người ta vô cùng tò mò.

Rốt cuộc người trẻ tuổi kia là ai thế mà có thể khiến cho mấy lão Đông y kiêu ngạo sùng bái đến như vậy?

Không đợi An Đào Đào suy nghĩ cẩn thận, thì đã thấy người trẻ tuổi kia thoát khỏi đám. người vọt vào được.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng với quần jean màu lam, trông cực kỳ sạch sẽ thoải mái, khuôn mặt cũng rất tuấn tú sạch sẽ, không giống chó con tỏa nắng như Kỷ Thần, cũng không địu đàng như ngọc giống Kỷ Liên Quân, càng không hung ác nham hiểm như Lục Sóc. Anh ta như nước chảy trong đòng suối nhỏ, không vượt trội nhưng lại sạch sẽ làm. người ta nhìn qua một lần rồi khó quên.

Thật sự quá đặc biệt, đã lâu rồi cô không thấy được người sạch sẽ như vậy.

Thế gian này ồn ào như vậy, mà anh ta tựa như một thiên đường giữa ồn ào náo động, thú vị.

“Quao, đấy là đồ đệ của chủ tịch Hiệp hội Thẩm Mộc Phong phải không, nghe nói y thuật lợi hại lắm, còn thuật châm cứu thì tuyệt điệu.”

“Không sai, mấy năm trước năm nào cậu ta cũng tham gia, mỗi lần đều có thể trổ hết tài năng, theo lý đã có tư cách. vào Hiệp hội, nhưng yêu cầu của Thẩm Mộc Phong với cậu ta cực kỳ cao, cho dù đã trổ hết tài năng thì vẫn bắt cậu ta không ngừng thi đấu.”

“Uầy, lợi hại tới vậy rồi còn muốn so tài làm gì nữa?”

“Đạo thần tiên, người phàm như ông không lĩnh ngộ được đâu.”

Chủ tịch Hiệp hội, Thẩm Mộc Phong?

An Đào Đào đảo mắt, những người ngồi trước mặt đều là lãnh đạo cấp cao của Hiệp hội, hẳn là không có chủ tịch trong những người này, bởi vì trên ảnh có năm người, mà chỉ có bốn người ngồi đây, người vắng họp chắc là chủ tịch Thẩm Mộc Phong.

Mà sư phụ của người trẻ tuổi sạch sẽ này thế mà lại là chủ tịch hiệp hội, y thuật của anh ta chắc chắn khiến người khác kinh sợ lắm đây.

Tưởng tượng như vậy, An Đào Đào lại thoải mái hào phóng đánh giá anh ta vài lần.

Anh ta vẫn luôn rất yên tĩnh, trên mặt treo nụ cười sạch sẽ, dáng vẻ chỉ có thể xem là thanh tú nhưng hợp với nụ cười sạch sẽ như vậy, khiến cho khí chất của anh ta càng nổi bật hơn nữa.

Bốn gã quản lý cấp cao nhìn về phía anh ta, khóe miệng kéo ra cố gắng bày ra nụ cười tươi: “Văn Khê, lại tới tham gia cuộc thi so tài Đông y nữa hả?”

Căn bản chính là tới ngược mấy con gà!

Nghe thấy giọng của bọn họ, Văn Khê cười gật đầu, nói: “Đúng vậy, sư phụ nhất định sẽ bắt tôi tham gia so tài.”

Giọng nói của anh ta cũng sạch sẽ dễ nghe, thật sự giống suối nước trong khe núi chảy róc rách, cứ như có thể gột rửa linh hồn.

Bốn gã quản lý cấp cao sau khi nghe được, khóe mi báo danh đi, nhưng mà, năm nay có cả vợ của Lục Cửu Gia, lỡ như không thể trổ hết tài năng thì cô ấy sẽ không đi mách lẻo đấy chứ?

ng lại kéo lên lần nữa, ha ha, vậy

Lục Cửu Gia hủy thiên diệt địa, đến lúc đó, có khi nào cho cái Hiệp hội Đông y nho nhỏ này của bọn họ nổ tung luôn không?

Đáng sợi!

'Văn Khê hoàn toàn không cảm nhận được nỗi sợ trong lòng bọn họ, anh ta cầm lấy bút, viết rẹt rẹt rẹt trên phiếu báo danh.

Viết xong, An Đào Đào không nhịn được ngó một cái, phát hiện chữ của anh ta cũng tú lệ đẹp mắt, giống như con người anh ta vậy.

'Tên của anh ta là Văn Khê, quả thực càng giống với dòng suối, dòng nước chảy róc rách sạch sẽ mịn nhẵn.

Có lễ là cảm nhận được cái nhìn chăm chú của An Đào Đào, Văn Khê quay đầu nhìn cô, còn cong khóe môi cười với cô.

Nụ cười lễ phép lại lịch sự, khiến cho hảo cảm của người ta tăng lên gấp đôi.

An Đào Đào sửng sốt một hồi nhưng rất nhanh đã phục hồi tỉnh thần lại cười xã giao lại với anh ta.

Văn Khê gật gật đầu với cô, rồi thu mắt về.

Chờ khi anh ta thu hồi ánh mắt, An Đào Đào cũng thu lại ánh mắt không nhìn anh ta nữa.

Văn Khê đứng ở trong một hồi, rồi lại đút tay vào túi quần, xoay người rời đi, đến khi bóng đáng anh ta biến mất, mấy lão Đông y đứng ở ngoài lại lần nữa xôn xao.

“'Quao, cậu ta quả nhiên là tới báo danh tham gia.”

“Vậy năm nay lại không có cửa cho chúng ta r:

“Đúng vậy, nhưng mà có thể nhìn thấy y thuật cao siêu của Văn Khê cũng coi như đáng giá.”

Mấy lão Đông y ríu rít nói không ngừng, nói xong câu cuối thế mà lại càng thêm kích động, trong mắt tràn ngập chờ mong với y thuật của Văn Khê, thậm chí còn có cả sùng bái mù quáng.

An Đào Đào nuốt nuốt nước bọt, cảm thấy như này quá khoa trương rồi, có điều nhìn đáng vẻ của Văn Khê quả thực trông rất lợi hại.

Anh ta có tư bản!

An Đào Đào đặt tay lên khóe môi, như đang tự hỏi gì đó, nhưng rất nhanh cô đã nhấc chân ra khỏi đây.

nhìn thấy cô đi ra, Hoàng Sâm lập tức chạy lên đón, hỏi; “Chị đâu, báo đanh xong rồi hả?”

An Đào Đào nhìn về phía anh ta, cười nói một câu: ''Đúng vậy, xong hết rồi, chúng ta về thôi.”

Hoàng Sâm gật gật đầu, theo bản năng đuổi kịp bước chân cô.

An Đào Đào lập tức đi về chỗ đứng đợi, rất nhanh đã đến sảnh lớn của Hiệp hội Đông y, mà đúng lúc này cô đã phát hiện ở vị trí đựa vào tường của sảnh lớn thế mà lại có một cái tủ

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!