Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

 

Lý Phong cau mày, cố gắng vạch trần những lời bịa đặt này: “Bà nội, thật sự là An Đào Đào sao ạ? Ông bà sẽ không nhầm lẫn chứ?” 

Bà cụ Lý nhìn anh ta chằm chằm, cảm thấy cháu nội của mình bị ngốc rồi, loại chuyện thế này mà có thể nhầm lẫn được nữa hay sao? 

Bác sĩ An là có người có tài thực sự, kỹ thuật châm cứu vô cùng xuất sắc, còn cả đơn thuốc hàng thật giá thật này nữa, sao có thể nhầm lẫn được? 

Ông cụ Lý nhìn anh ta với ánh mắt kì lạ: “Đương nhiên là thật, mặc dù ông bà già rồi, nhưng chưa mờ mắt đến mức đó đâu.” 

Lý Phong vừa nghe xong thì vội vàng xua tay nói: “Ông nội cháu không có ý đó, ông hiểu lầm rồi, cháu chỉ ngạc nhiên mà thôi, An Đào Đào còn trẻ mà đã tài giỏi đến như vậy ư?” 

Chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây! 

Ông nội Lý hừ lạnh một tiếng, cảm thấy anh ta quá thiếu kiến thức, ông ấy nói: “Tuổi trẻ thì sao? Bác sĩ nhà người ta tài giỏi có thể cứu sống bao nhiêu người đấy, cháu đừng thấy người ta nhỏ tuổi mà xem thường” 

Thấy giọng nói của ông nội nghiêm khắc như vậy, Lý Phong nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng lắc đầu: “Không có, không có mà ông nội, cháu không dám.” 

Ông cụ Lý lườm anh ta, cũng không nói thêm gì nữa. 

Bà cụ Lý nhìn hai ông cháu, cười nói: “Ông bà còn đang nghĩ là cô bé An Đào Đào đó chữa bệnh giỏi như vậy, ông bà muốn mời cô bé tới nhà chúng ta ăn bữa cơm, thời gian là cuối tuần này.” 

Lý Phong: “!!” 

Ăn cơm? 

“Vì sao lại mời cô ta đến nhà chúng ta ăn cơm chứ?” Lý Phong mấp máy môi, cảm thấy mâu thuẫn vô cùng, anh ta có ấn tượng rất tệ với An Đào Đào, cảm thấy cô là một người xấu xa. 

Bà cụ Lý mỉm cười, gương mặt hiền hòa: “Cô bé là người cứu mạng ông nội cháu đấy, đương nhiên phải cảm ơn cô bé đàng hoàng mới được.” 

Lý Phong cau mày, ánh mắt lóe lên một tia chán ghét, còn lâu mới cần cảm ơn cô ta. 

Ông cụ Lý mắt sáng như đuốc, lập tức nhìn ra suy nghĩ của anh ta: “Có phải trong trường học, cháu có tranh chấp gì với cô bé An Đào Đào đúng không?” 

Lý Phong giật mình, chột dạ nhìn ông cụ Lý, anh ta vội vàng ngụy biện: Không ạ, sao cháu có thể tranh chấp với một cô gái được chứ?” 

“Vậy cái vẻ mặt kia của cháu là sao, không muốn An Đào Đào tới đây ăn cơm?” Ông cụ Lý vô cùng nghi ngờ. 

Lý Phong liên tục xua tay, khuôn mặt nín nhịn đến đỏ bừng: “Không có mà ông nội, cô ta chữa khỏi bệnh cho ông, đương nhiên cháu mong cô ta tới đây rồi ạ.” 

Ông cụ Lý vẫn còn nghi ngờ, ông ấy luôn cảm thấy vẻ mặt thằng cháu nhà mình không đúng lắm. 

Lý Phong nói thêm mấy câu thì xoay người rời đi, anh ta đi rất nhanh, giống như đang chạy vậy, mà anh ta vẫn đang nghĩ đến chuyện của An Đào Đào. 

Cô sắp đến nhà anh ta, còn do ông bà nội mới tới, dựa vào đâu một người xấu xa như thế lại đến nhà anh ta ăn cơm? 

Lý Phong ngẫm nghĩ, nếu như cô dám tới thì chắc chắn không thể để cô yên ổn được, anh ta phải xả giận cho tình yêu của anh ta. 

Về phía An Đào Đào, quả nhiên nhận được lời mời của ông bà cụ nhà họ Lý, mời cô cuối tuần này tới nhà bọn họ ăn bữa cơm. 

Cô cảm thấy không có vấn đề gì bèn đồng ý. 

Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không cần phải xin ý kiến của Lục Sóc, cô đã có thể tự mình quyết định, đến lúc đó nói với anh một tiếng là được. 

An Đào Đào cúp điện thoại, nằm trên ghế sofa chơi điện thoại. 

Cô chơi vài ván trò chơi xếp hình, đến hơn sáu giờ chiều, tiếng còi xe 

 

vang lên, đèn xe chiếu rọi không ngừng lóe lên qua khung cửa sổ. Lục Sóc về rồi. 

An Đào Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục chơi game xếp hình. 

Khi Lục Sóc đi vào thì nhìn thấy hình ảnh thế này, cô đang nằm chơi game, khuôn mặt suy nghĩ đăm chiêu, giống như dựa vào đó là có thể lên cấp ngay vậy. 

Lục Sóc đi từng bước đến đó, gương mặt lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ, nhưng cô vẫn không chú ý đến anh. 

Anh hơi cau mày, dường như có chút không vui. 

An Đào Đào chơi đến vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt đã thay đổi của anh. 

Lục Sóc ngồi bên cạnh cô, một tay giữ lấy điện thoại của cô. 

An Đào Đào sững người, lúc này mới nhìn thấy Lục Sóc đang ngồi bên cạnh mình, anh lạnh lùng u ám, cả người tỏa ra sự hung ác, khiến người ta không thể không chú ý. 

Lúc này tiếng đinh định đang đang vang lên, cô đã hết thời gian, lên cấp trò chơi xếp hình thất bại rồi.... 

Cô có hơi tiếc nuối, nhưng bây giờ đáng quan tâm hơn chính là vẻ mặt của Lục Sóc, thật là lạnh giá, giống như thiếu nợ anh mười triệu vậy. 

An Đào Đào suy nghĩ một hồi, bèn ngoan ngoãn ngồi yên, chủ động mở lời: “Cửu Gia, ông cụ Lý và bà cụ Lý mời em đến nhà bọn họ ăn cơm vào cuối tuần này? 

đó. 

Cuối tuần đến nhà ăn cơm? Chỉ mời một mình cô? 

Lục Sóc nhìn chằm chằm An Đào Đào, tựa như đang xác nhận điều gì 

An Đào Đào như nhìn ra sự nghi ngờ của anh, cười gượng nói: “Đúng vậy, chỉ mời một mình tôi thôi, Cửu Gia có muốn đi cùng tôi không?” 

Lục Sóc nhìn cô, mặt không cảm xúc gì cười khẩy một tiếng. 

Thấy anh cười như vậy, An Đào Đào run rẩy, nhưng nhanh chóng đè nén sự sợ hãi trong lòng, cô giang tay ra nói: “Cửu Gia không đi sao ạ?” Lục Sóc hé môi, nhấn mạnh từng chữ: “Không đi.” 

An Đào Đào nghe xong thì vô thức gật đầu, không đi thì không đi thôi. 

Chớp mắt đã đến cuối tuần, An Đào Đào đã sửa soạn xong chuẩn bị ra khỏi nhà, cô mang theo hộp quà vừa mới mua, bảo Hoàng Sâm lái xe đưa cô đến nhà ông bà cụ nhà họ Lý. 

Khi đến nơi, An Đào Đào xách các loại quà cáp từ trên xe xuống. 

Lúc này ông cụ Lý và bà cụ Lý đã tính toán thời gian, ra ngoài biệt thự đón cô, bọn họ vừa nhìn thấy An Đào Đào thì nở nụ cười vô cùng vui vẻ. 

An Đào Đào cũng đã nhìn thấy bọn họ, mỉm cười đi lên: “Ông cụ Lý, bà cụ Lý, sao mọi người biết cháu đến vậy?” 

Bà cụ Lý cười vô cùng hiền từ: “Ông bà thấy cũng đã đến giờ rồi, nên đi ra ngoài xem xem, không ngờ ông bà đoán thời gian cũng thật chính xác. 

Ông cụ Lý cũng bật cười. 

“Lợi hại quá!” An Đào Đào giơ ngón cái với ông bà. 

Lúc này, ông cụ Lý và bà cụ Lý nhận quà cáp trong tay cô rồi đưa cô vào biệt thự. 

Chưa đi được mấy bước, An Đào Đào đã nhìn thấy Lý Phong đi ra khỏi biệt thự, ban đầu anh ta rất tự nhiên đi về phía vườn hoa, nhưng vừa ngoảnh đầu nhìn thấy mấy người bọn họ, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi. 

An Đào Đào chớp chớp mắt, cảm thấy vẻ mặt ngu ngốc đó có Lý Phong cũng thật thú vị, giống như trời sắp sập xuống vậy. 

Lý Phong dừng bước chân, nhìn An Đào Đào với ánh mắt vô cùng phức tạp, nhìn một lúc, anh ta chẳng nói chẳng rằng xoay người bỏ chạy, giống như đang diễn kịch vậy. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!