Nhắc đến Lý Phong, sắc mặt An Định Nhiên liền thay đổi, không muốn bị đặt cùng một chỗ với anh ta.
Cô ta hít vào một hơi thật sâu, nhanh chóng bình tĩnh lại nói: “Chỉ là ra ngoài đi dạo mà thôi, đúng rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói cho rõ ràng.
An Đào Đào nhướng mày, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô ta nói: “Ồ, cô muốn nói rõ điều gì?”
Nhìn thấy cô cười hạnh phúc đến như vậy, An Định Nhiên mím môi,
bỗng nhiên cảm thấy nụ cười đó thật khó chịu: “Tôi muốn nói là, chuyện trong buổi tiệc lần trước chỉ là hiểu lầm, tôi thật sự không có mơ ước gì với Cửu Gia, cô không cần phải để trong lòng, cũng đừng làm khó tôi nữa, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà, nhà họ An cũng cần chúng ta chèo lái.”
An Đào Đào lắng lặng nhìn cô ta, cười như không cười.
Cố ý tới khiêu khích có đúng không, cái gì mà đừng làm khó cô ta
nữa?
Cái gì gọi là người một nhà, phải cùng nhau chèo lái nhà họ An?
Nghe mà buồn nôn!
Sắc mặt An Đào Đào sa sầm, đáy mắt cuộn trào mãnh liệt: “Cô nói với tôi những lời này để làm gì? Còn nữa, tôi không làm khó cô, cô nói nhảm như vậy là không được đâu.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô, An Định Nhiên nhíu mày.
Cô ta còn cho rằng An Đào Đào sẽ phản bác mãnh liệt lắm cơ, không ngờ chỉ lạnh lùng như vậy, không có phản ứng gì quá mức.
“Tôi chỉ muốn nói để cô yên tâm thôi.” An Định Nhiên nhìn cô chằm chằm, đáy mắt như chứa đựng sự mỉa mai.
An Đào Đào giang tay ra, khuôn mặt tự nhiên nói: “Vì sao phải nói để tôi yên tâm? Cửu Gia đã nói rất rõ ràng rồi mà, đương nhiên tôi tin Cửu Gia, cho nên tôi vô cùng yên tâm.”
An Định Nhiên ngừng lại một lát, bỗng nhớ đến chuyện ở buổi tiệc.
Cô ta bị Lục Cửu Gia ra lệnh đuổi ra ngoài, không chỉ như vậy, Lục Cửu Gia còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái đã lựa chọn An Đào Đào khiến cô ta mất hết sạch mặt mũi, chỉ mong sao có một cái lỗ để chui xuống.
Bây giờ An Đào Đào lại vô tư nhắc đến câu chuyện cũ này, hoàn toàn không coi cô ta ra gì.
An Định Nhiên giận điên nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
An Đào Đào vẫn nở nụ cười dịu dàng như cũ, nhìn như một con thỏ trắng vô hại.
An Định Nhiên vô cùng chán ghét dáng vẻ hạnh phúc đó của cô, chỉ muốn cào nát mặt cô ra.
Thấy cô ta cứ đứng đó không chịu đi, An Đào Đào chớp chớp mắt, nghi
ngờ hỏi: “Còn có chuyện gì nữa à?”
An Định Nhiên cắn môi, giận tới nỗi mặt mày đỏ bừng bừng, cô ta nói: Hết rồi, giờ tôi đi đây.”
ta.
An Đào Đào vẫy tay với cô ta: “Ừ, đi thong thả nhé, tôi không tiễn.”
An Định Nhiên cắn chặt khóe môi, giận dữ xoay người bỏ đi.
Chu Mễ và Tạ Như nhìn thấy cô ta như vậy, còn làm mặt hề sau lưng cô
Người này thật là... Muốn đến kiếm chuyện đây mà!
Nhưng Đào Đào nhà bọn họ lợi hại như vậy, chỉ mấy câu nói mà đã khiến cho người ta câm nín, đúng là tự mình chuốc lấy, đáng đời!
An Định Nhiên đi tới bên cạnh Lý Phong, Lý Phong nhìn dáng vẻ tủi thân của cô ta, đau lòng muốn chết, anh ta giận dữ nói: “Có phải bọn họ lại bắt nạt em không?”
An Định Nhiên hất cằm, cổ ra vẻ kiêu ngạo: “Không phải, chỉ là không cùng suy nghĩ với nhau nên có chút xung đột mà thôi.”
Xung đột?
Lý Phong ngạc nhiên, bọn họ có ba người mà An Định Nhiên chỉ có một mình, cho dù có xung đột chắc chắn cũng không thể nói lại ba người kia được, chắc chắn đã bị bọn họ ức hiếp rồi.
“Để anh xả giận cho em.” Khuôn mặt Lý Phong đầy giận dữ, hàm răng nghiến chặt.
Ngoài miệng An Định Nhiên nói không cần, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng: “Anh đừng đi, bọn họ không bắt nạt em thật mà, anh đừng gây phiền phức cho em nữa có được không?”
Cô ta khuyên nhủ nhưng lại tỏ ra cái kiểu không muốn gây chuyện kéo Lý Phong đến đến một nơi rất xa.
Lý Phong nổi cáu, thấy dáng vẻ không muốn tranh giành kia của An Định Nhiên thì anh ta càng giận dữ nhưng cũng càng đau lòng.
Cô gái trong lòng anh ta tốt đẹp như vậy, sao lại bị người ta bắt nạt? Thật đúng là không công bằng!
“Em tốt tính như vậy cho nên mới bị bọn họ bắt nạn đấy.” Lý Phong cau mày, cảm thấy không công bằng cho An Định Nhiên.
An Định Nhiên cười cười không nói gì, nhưng cô ta đã đạt được mục đích của mình, cô ta phải giả vờ hiền lành yếu đuối trước mặt Lý Phong, càng mong manh dễ vỡ càng tốt, có thể tác động đến trái tim của anh ta, khiến anh ta phải ra mặt cho mình.
Nghĩ đến đây, ở một nơi không ai nhìn thấy, An Định Nhiên cong môi, nở một nụ cười vô cùng gian ác xảo trá.
Mà tên ngốc Lý Phong hoàn toàn không phát hiện ra, còn cho rằng cô ta yếu đuối tựa như một đóa hoa mềm mại.
Anh ta không ngừng an ủi An Định Nhiên, trong lòng thì suy nghĩ, sau này anh ta chắc chắn sẽ luôn ở bên cạnh tình yêu của mình, không để cô ấy phải chịu tủi thân gì nữa.
Cảm xúc này vẫn còn kéo dài mãi đến khi tan học về nhà.
Nhà của Lý Phong cũng là một căn biệt thự rộng lớn, bên trong biệt thự có rất nhiều phòng, vườn hoa trong sân cũng vô cùng lớn, trăm hoa đua no.
Lúc này, bà cụ Lý và ông cụ Lý đang ngồi uống trà trong vườn hoa, bọn họ uống trà dưỡng sinh, rất tốt cho sức khỏe mà sức khỏe của ông cụ Lý càng ngày càng tốt lên, khoảng thời gian này cũng không tái phát bệnh nữa.
Đây đều là công lao của An Đào Đào, thuốc cô kê đơn thật sự rất tốt, có hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Mặc dù lần trước đã cảm ơn An Đào Đào, nhưng ông bà vẫn quyết định
mời cô ăn một bữa cơm, để thể hiện lòng biết ơn.
Hai ông bà cụ nhắc đến An Đào Đào, khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ, đúng lúc nhìn thấy Lý Phong ra khỏi biệt thự thì vẫy tay với anh ta, bảo anh ta qua đó.
Lý Phong mỉm cười đi tới: “Ông nội bà nội!”
Gần đây sức khỏe của ông nội càng ngày càng càng tốt lên, anh ta rất vui mừng.
Nhìn thấy cháu trai mình, vẻ mặt ông cụ Lý nghiêm khắc: “Ngồi
xuống.”
Một kẻ cứng đầu như Lý Phong cũng phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ông cụ Lý quan sát Lý Phong nói: “Ở trường cháu có một cô gái tên là An Đào Đào đúng không?”
Đào?
Lý Phong giật mình, sao ông nội nhà mình lại nhắc đến An Đào
Chẳng lẽ là trùng tên?
“An Đào Đào nào ạ?” Lý Phong nhăn mày, hơi nghi ngờ hỏi.
Ông cụ Lý nhìn thắng cháu nhà mình như nhìn một thằng ngốc nói: Chính là vợ của Lục Cửu Gia đó.”
Lý Phong bừng tỉnh, xem ra không phải trùng tên, nhưng sao ông nội nhà mình lại có hứng thú với An Đào Đào? Chẳng lẽ, An Đào Đào nói bóng nói gió với Lục Cửu Gia, bảo anh ra tay với nhà họ Lý bọn họ?
“Vâng, đúng là cô ấy học ở trường cháu.” Lý Phong nuốt nước bọt, có chút lo lắng không yên: “Ông nội, sao đột nhiên ông lại nhắc đến cô ta, chẳng lẽ cô ta muốn ra tay với nhà họ Lý chúng ta?”
Anh ta biết mà, người phụ nữ An Đào Đào này quá ác quá thâm hiểm, dựa vào Lục Cửu Gia nên thích làm gì thì làm, ức hiếp tình yêu bé nhỏ của anh ta, còn muốn đụng đến nhà họ Lý của anh ta nữa.
Thật là đáng ghét!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!