Lý Phong vỗ vai cô ta, đau lòng nói: “Anh biết mà, em tốt bụng như vậy, chỉ muốn Lục Cửu Gia kịp thời nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô ta nhưng anh ta đã sớm bị mê hoặc rồi, nên mới để em chịu ấm ức.”
Nhưng trong lòng anh ta lại rất vui mừng.
Nếu Lục Cửu Gia chấp nhận An Định Nhiên, há chẳng phải anh ta sẽ mất cơ hội à?
này.
Làm sao anh ta có thể ngồi cạnh An Định Nhiên ăn kem tâm sự như lúc
Hoàn toàn không có khả năng.
Lục Cửu Gia là người có thù tất báo, không bao giờ cho phép người phụ nữ của mình ngồi cạnh người đàn ông khác, dù là bạn học cũng không được.
“Em biết mà, đừng coi thường An Đào Đào, cô ta còn có bản lĩnh hơn cả em, cũng có rất nhiều thủ đoạn, nên em chẳng hề đấu lại.” An Định Nhiên che miệng, giọng điệu vô cùng đau lòng, đôi mắt cũng ẩm ướt, khiến người khác thấy mà đau lòng.
Lý Phong lại vỗ vai cô ta, như đang an ủi.
An Định Nhiên cau mày, trong mắt lóe lên tia ghét bỏ. Cô ta ghét mình bị người khách đụng chạm, nhất là kẻ ghê tởm này.
Cô ta dịch ra, lặng lẽ né tránh bàn tay của Lý Phong, nói tiếp: “Em đã nhắc nhở bọn họ rồi, vốn dĩ chuyện này đã kết thúc. Nhưng An Đào Đào, cô ta... Cô ta ngày càng có ấn tượng xấu về em. Mấy hôm trước khi em đến biệt thự của Lục Cửu Gia, không ngờ cô ta còn mang rắn độc ra hù em. Hôm nay ở
lớp học, cô ta lại lườm em bằng ánh mắt đó, khiến em thật sự hơi sợ hãi.
Lý Phong vừa nghe vậy thì trong lòng cũng hơi nổi giận: “Gì cơ? Không ngờ cô ta lại mang rắn độc ra để dọa em.”
chết.
Rắn độc không phải là trò đùa, nếu bị cắn một phát sẽ trúng độc mà
Lý Phong nhíu mày, ngày càng có ấn tượng xấu về An Đào Đào.
Thoạt nhìn giống như thỏ con mềm mại ngọt ngào, ai dè lại mưu mô, xấu xa đến thế, đúng là nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết.
Còn An Định Nhiên nhà anh ta là nữ chính, cũng là nữ thần hào quang rực rỡ.
“Đúng vậy, lúc đó bố mẹ em cũng ở đó, ai cũng sợ chết khiếp.” An Định Nhiên khịt mũi, nhìn Lý Phong bằng ánh mắt đáng thương: “Em chỉ nói thật mà thôi, không biết tại sao cô ta lại sỉ nhục em như vậy?”
Lý Phong lại áp sát hơn, rồi đặt tay lên vai An Định Nhiên, an ủi: “Đó là vì cô ta quá ác độc, ỷ mình có Lục Cửu Gia nên mới trắng trợn như thế, đợi cô ta rời xa Lục Cửu Gia rồi thì chẳng là cái thá gì cả.”
An Định Nhiên nhìn bàn tay màu đồng, tia chán ghét trong mắt hiện lên rất rõ, nhưng cô ta không hất tay anh ta ra, mà tiếp tục kể lể: “Em cũng không trách cô ta, ngẫm lại quả thật là do em sai. Bữa tiệc là nơi tập trung những nhân vật nổi tiếng, em khiến cô ta lúng túng ở đó, tất nhiên cô ta sẽ căm hận em.”
“Là do cô ta đã quá nhỏ nhen.” Lý Phong đã có chung suy nghĩ đen tối với cô ta.
“Anh cho là thế thật á?” An Định Nhiên ngẩng đầu, mừng rỡ hỏi.
Lý Phong nhìn cô ta, nhanh chóng bày tỏ nỗi lòng: “Tất nhiên là thật rồi, em dịu dàng tốt bụng như vậy, cô ta là đang đố kỵ với em, vì em là nữ thần.”
An Định Nhiên nhìn anh ta, hai mắt chợt sáng rỡ, tựa vào ngực Lý
Phong, giọng nói cũng bớt kiêu ngạo, mà dịu dàng hơn: “Lý Phong, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã khuyên bảo em như thế, em đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Cảm nhận được sự mềm mại ở lồng ngực, Lý Phong hạnh phúc đến mức sắp bay lên trời.
Anh ta nuốt nước miếng, giống như tên ngốc không dám lộn xộn, ngay cả sắc mặt cũng đỏ đến độ rỉ ra máu.
“Em không cần phải cảm ơn anh, mà anh thật lòng cho là thế.” Lý Phong nuốt nước miếng, mơ màng đáp.
An Định Nhiên nhếch miệng, nở nụ cười đắc ý ở nơi mà anh ta không nhìn thấy, trong mắt cũng hiện lên tia chê bai và chán ghét, nhưng cô ta đã nhanh chóng đè xuống: “Nếu An Đào Đào cũng có thể giống như em thì tốt biết mấy.”
“Cô ta nhỏ nhen như vậy, nên em cứ mặc kệ cô ta đi.” Lý Phong khẽ hừ lạnh, nhưng tâm trạng lại vui vẻ.
An Định Nhiên ngẩng đầu, không vui đáp: “Nhưng An Đào Đào là em gai em, sao em có thể mặc kệ cô ta chứ?”
Lý Phong cười khẩy, có cô em như này thì không cần vẫn hơn: “Hừ, nếu cô ta dám bắt nạt em, anh sẽ ra mặt giúp em.
An Định Nhiên càng cười đắc ý hơn, nhưng lại giả vờ hoảng loạn, nằm lấy cổ tay Lý Phong: “Đừng mà, An Đào Đào là vợ của Lục Cửu Gia, anh đấu không lại anh ấy đâu.”
ra.
cô.
Lý Phong nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong lòng đã được khơi
Vợ của Lục Cửu Gia thì sao chứ, tùy ý bắt nạt người khác là lỗi của
Lý Phong vỗ lên mu bàn tay của An Định Nhiên: “Em đừng lo chuyện
này, anh tự có chừng mực.
An Định Nhiên nhìn chăm chăm anh ta, thở phào nhẹ nhõm đáp: “Anh tự có chừng mực thì tốt.”
Biết cô ta đang lo lắng cho mình, Lý Phong đã cười đến mức hai mắt híp thành một đường thẳng: “Định Nhiên, anh có thể hỏi em một câu không?”
“Câu gì thế?” An Định Nhiên thắc mắc.
Lý Phong chọc ngón tay, lấy can đảm hỏi: “Anh có thể làm bạn trai em
không?”
Hå?
Bạn trai ư?
An Định Nhiên sửng sốt, cảm thấy mọi chuyện tiến triển quá nhanh, cô ta vẫn chưa chuẩn bị xong mà.
Nhưng anh ta là cháu trai của vợ chồng Lý thị, tất nhiên cô ta không thể từ chối thẳng thừng được.
Chỉ cần bám được quan hệ này, cô ta sẽ sống rất tốt, nhưng cô ta cũng được xem là tiểu thư khuê các không thể tùy tiện đồng ý được. Chỉ cần lấp lửng đến khi trong lòng ngứa ngáy, đàn ông mới biết quý trọng.
Nếu đồng ý quá nhanh, bọn họ sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa, mà trở nên rất bị động.
An Định Nhiên đỏ mặt, thẹn thùng đáp: “Chuyện này đột ngột quá, anh hãy cho em chút thời gian quay về suy nghĩ được không?”
Thấy cô ta thẹn thùng như vậy, tim Lý Phong sắp tan chảy ra rồi, anh ta đồng ý ngay: “Được được được, tất nhiên chuyện này phải suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng”
An Đào Đào và Chu Mễ ăn cơm xong cũng đi dạo trên con đường nhỏ để tiêu cơm.
Chu Mễ rất tinh mắt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy hai người An Định Nhiên đang ngồi tâm sự yêu đương dưới bóng cây.
Hai mắt cô ấy như đèn pin, hóng hớt nói: “Đào Đào, cậu mau nhìn qua bên kia đi, không ngờ Lý Phong và An Định Nhiên lại tiến triển nhanh như vậy, cô ta đang tựa vào lòng anh ta kìa.”
Chu Mễ như phát hiện ra chuyện dan díu, cười rất xấu xa.
An Đào Đào quay đầu nhìn qua đó, quả nhiên nhìn thấy cảnh tượng
bỏng mắt. Lý Phong và An Định Nhiên đang tựa vào nhau, hai người ngồi cực kỳ gần, như đang hôn nhau vậy.
Cô quay đầu Chu Mễ lại: “Cậu đừng nhìn nữa, sẽ mọc mụn lẹo đó.”
Chu Mễ xua tay, chẳng hề hấn gì đáp: “Ơ hay, bọn họ dám nói chuyện yêu đương thì tớ dám xem chứ.”
An Đào Đào kéo cô ấy qua một bên, cười nói: “Có gì hay họ đâu mà xem, chúng ta đi mua kem đi.”
Đợi đến khi hai người vừa mới ra khỏi căn tin đã chạm mặt Lý Phong vẫn đang hạnh phúc bay lên trời. Anh ta hoảng hốt, bước chân nhẹ nhàng,
nhưng vừa nhìn thấy An Đào Đào, anh ta đã ngừng bước, không còn hoảng
hốt nữa, mà nhanh chóng biến thành con báo với sức tấn công mạnh
mẽ.
Anh ta nhìn chòng chọc An Đào Đào, ánh mắt đầy thù địch và khinh bỉ.
An Đào Đào nhíu mày, giơ tay sờ mũi theo bản năng. Tên Lý Phong này
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!