Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

 

Dù sao thì thứ cô xé nát là thư mời, tên Lục Sóc nhìn thấy rõ! 

Lại còn nghĩ thứ xé nát này là anh đưa! 

Nếu không giải thích rõ ràng, chỉ sợ hôm nay không thể rút lui bảo toàn tính mạng. 

An Đào Đào hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Cửu Gia, thứ tôi xé không phải là thư anh đưa mà là thư xem như chi phí chữa bệnh của Kỷ Liên Quân.” 

Kỷ Liên Quân? 

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Lục Sóc u ám lạnh lẽo hẳn đi giống ác ma đến từ địa ngục. Nhưng khi nghe nó xem như chi phí chữa bệnh, vẻ mặt của anh mới dịu đi chút, giống một con sư tử đục được chải lông vậy, lười biếng nhưng vẫn toát ra vẻ hung hãn. 

An Đào Đào nhặt những mảnh giấy nhỏ trên mặt đất lên, ném thẳng vào thùng rác, nói: “Xem như chi phí chữa bệnh? Đó là thứ tôi đáng được nhận, tôi chắc chắn sẽ lấy lại, với cả tôi rất thích cuộc thi so tài Đông y này, không ngờ Cửu Gia cũng giúp tôi lấy được thư mời, tôi vui lắm. Sau đấy nghĩ đến chiếc thư trên tầng, tôi không hề nghĩ nhiều đang định xé thư còn lại, chỉ để lại thư của Cửu Gia.” 

Ánh mắt Lục Sóc khẽ động, đầu ngón tay khẽ run: “Có thật không?” 

An Đào Đào hếch cắm, thẳng thắn nói: “Dĩ nhiên là thật, cho dù là chi phí chữa bệnh, tôi cũng không thể dùng cả hai được. Nếu phải lựa chọn, tôi chắc chắn sẽ chọn cái Cửu Gia đưa, dù sao thì Kỷ Liên Quân chỉ là người bên ngoài thôi.” 

Nói xong, cô lén nhìn Lục Sóc một cái, phát hiện ánh mắt của anh không lạnh lùng nữa, hai đầu lông mày cũng giãn rất nhiều. 

An Đào Đào chớp chớp mắt, cô nhìn lầm chăng, cô lại cẩn thận liếc 

nhìn, phát hiện lông mày anh đúng là có dấu vét dịu, không nhiều, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ. 

Lục Sóc dịu dàng ư? 

Còn hiếm hơn cây vạn tuế nở hoa... 

An Đào Đào muốn nhìn kỹ hơn nhưng vào lúc này, Lục Sóc cúi xuống, nhằm vào môi nhỏ của cô, hôn sâu. 

Hỗn đến mức đầu óc cô rối loạn, hai má đỏ bừng, Lục Sóc mới tốt bụng thả cô ra. 

An Đào Đào vỗ ngực, phải một lúc sau cô mới hít thở được. 

Giây tiếp theo, Lục Sóc lại ghé sát vào bên tai cô, cắn nhẹ vành tại cô: Tôi thích nghe em nói.” 

Cả người An Đào Đào hơi run, nhưng cô xấu hổ và giận dữ đến mức không nói nên lời. 

Mỗi lần bất đồng quan điểm là lại đè ra hôn hôn hôn, giờ cô đã chết lặng rồi. 

Trong lòng An Đào Đào bất đắc dĩ thở dài, chỉ cần không thực hiện bước tiếp theo là được. 

Sau khi trêu đùa xong, Lục Sóc không vội rời đi mà ngồi trên ghế sofa trong phòng cô. 

An Đào Đào liếc anh một cái, cô không hề hay biết anh đang nghĩ gì mà lại không chịu rời đi... 

Cô âm thầm nghiến răng, cô không thể lên tiếng đuổi anh được, cũng không thể phớt lờ anh mãi, cô phải làm sao bây giờ? 

An Đào Đào đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn chăm chăm Lục Sóc, ánh mắt đó giống như đang đề phòng kẻ trộm. 

Lục Sóc nhìn chằm chằm cô, trong lòng thầm cười, một lúc sau, anh đứng dậy, rời đi mà không hề nói câu nào. 

An Đào Đào nhìn bóng lưng rời đi của anh, trong lòng làm một động tác đắc thắng, cuối cùng cũng rời đi. 

Sáng hôm sau. 

Sau khi An Đào Đào ăn sáng xong, cô đến lớp. 

Kể từ hôm An Định Nhiên đến biệt thự, cô còn biết được tâm tư của Lục 

 

Sóc, cô không bao giờ dám gây rắc rối nữa. 

Bây giờ, An Định Nhiên vừa nhìn thấy An Đào Đào, cô ta cúp đuôi bỏ chạy ngay, cho dù hai người học cùng lớp, cô ta cũng không dám nhìn An Đào Đào nhiều, dáng vẻ đó như thấy dã thú hung ác vậy. 

Bất kể An Định Nhiên nghĩ như thế nào, cô cũng không quan tâm lắm, chỉ cần cô ta không tới gây chuyện là được. 

An Đào Đào đeo một chiếc túi vải nhỏ trên lưng đi ngang qua chỗ ngồi của An Định Nhiên. 

An Định Nhiên lập tức cúi đầu, thậm chí không dám nhìn một cái, giống 

như đã học được bài học. 

Lúc này, Lý Phong bưng bữa sáng trên tay đến tìm An Định Nhiên, nhìn thấy cô ta gầy yếu, trông như bé chim cút, như thể bị An Đào Đào bắt 

nat. 

Lý Phong thấy vậy không khỏi nhíu mày. 

Một An Định Nhiên mà anh ta biết luôn kiêu ngạo như chim công, sao có thể hèn nhát đáng thương, cần có người che chở cẩn thận như bây giờ. 

Lý Phong đi vào lớp học, không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh bàn của An Định Nhiên, như thể muốn chống lưng cho cô ta. 

An Đào Đào liếc nhìn Lý Phong vài cái, có chút khó hiểu, tại sao cháu trai của vợ chồng nhà họ Lý lại có chút ngu ngốc, trên mặt chứa đầy thù địch thế này? 

Mãi đến khi An Đào Đào trở lại chỗ ngồi của mình, Lý Phong mới lấy bữa sáng mà anh ta đã mua hôm nay ra, nói: “Bạn học An Định Nhiên, đây là bánh quẩy và sữa đậu nành anh mua cho em, ăn ngay lúc nóng ngon hơn đấy.” 

Làn da Lý Phong màu đồng, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, mạnh mẽ và cường tráng, là thể loại người cứng cỏi, khác hẳn với trai tơ yếu đuối. 

An Định Nhiên ngẩng đầu lên, chán ghét cau mày lại, nhưng nghĩ đến thân phận của anh ta, sự chán ghét trong lòng cô ta cũng giảm bớt nhiều, bây giờ con đường Cửu Gia không đi được, vậy không bằng đi con đường khác. 

Gia cảnh của Lý Phong rất tốt, quan trọng nhất là anh ta có tình cảm với mình, chỉ cần có tình cảm thì cô ta nói gì, anh ta cũng nghe theo, đến lúc đó mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết. 

An Định Nhiên hít sâu một hơi, áp chế sự chán ghét trong lòng, cầm lấy bữa sáng, nói: “Cảm ơn bữa sáng của anh nha, đúng lúc em chưa ăn gì 

cà." 

Lý Phong nghe xong, lập tức vui mừng khôn xiết. 

Wow, An Định Nhiên không chỉ nhận bữa sáng mà còn nhẹ giọng nói với anh ta, nếu đổi lại trước đây, An Định Nhiên còn không thèm nhận, có vẻ như anh ta tiến thêm một bước nữa sao? 

Lý Phong ôm ngực, làn da rám nắng nổi lên một chút đỏ ửng, anh ta vô cùng hạnh phúc, nữ thần mà anh ta ngưỡng mộ không những nói chuyện với anh ta mà còn nhận đồ của anh ta, còn gì hạnh phúc hơn thế này. 

“Bạn học An Định Nhiên, buổi trưa chúng ta có thể ăn cơm với nhau không?” Lý Phong háo hức nhìn chằm chằm An Định Nhiên, ánh mắt lấp lánh như một con báo nhỏ háo hức đợi đồ ăn. 

An Định Nhiên nhíu mày, nhưng cũng không thể hiện rõ ràng: “Được, ăn trưa cùng nhau.” 

Đầu ngón tay Lý Phong run lên, không cách nào kiềm chế được sự kích động. 

lên. 

Vậy mà nữ thần lại đồng ý, đồng ý ăn trưa với anh ta... 

Lý Phong liếm khóe môi, suýt chút nữa phấn khích đến mức nhảy dựng 

Anh ta vuốt vuốt tóc của mình, nói năng lung tung: “Vậy buổi trưa, anh, anh đợi em!” 

Nói xong, cả người Lý Phong choáng váng đến mức lúc rời đi tay chân còn đang bủn rủn. 

Lúc này, Chu Mễ từ bên ngoài đi vào, đụng phải Lý Phong đang phấn khích sắp chết rồi, đợi đến khi Lý Phong đi xa, cô ấy không khỏi lẩm bẩm: “ Tên Lý Phong bị sao vậy? Cứ như cắn thuốc ấy?” 

Chu Mễ tò mò đến mức lập tức chạy đến chỗ An Đào Đào, hỏi: “Đào Đào, tên Lý Phong đó bị sao vậy? Anh ta không phải học lớp chúng ta.” 

“Anh ta tới tìm An Định Nhiên.” An Đào Đào lấy sách giáo khoa ra, thản 

nhiên nói: “Anh ta mua bữa sáng cho An Định Nhiên, còn mời cô ta ăn trưa 

cùng, cô ta đồng ý.” 

“Cái gì?” Chu Mễ kinh ngạc: “Không phải trước đây cô ta không nhận đồ 

của Lý Phong sao? Không có tình cảm gì với Lý Phong sao? Tại sao hôm nay lại thay đổi rồi?” 

 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!