Lục Sóc tựa vào sofa, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, trong đôi mắt thâm thúy như mực len lỏi đầy khí lạnh, nếu anh đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi nữa.
“Cửu Gia?” Sắc mặt Quý Thiên Trạch “bùm” thoáng cái trở nên trắng bệch, sự cứng đầu trong mắt đã sớm biến mất.
Mặc dù anh ta không bị phát súng giết chết, nhưng bị đưa cho người khác như thế này, thì còn khó chịu hơn dùng một phát súng bắn chết anh ta, đó là một kiểu sỉ nhục, chà đạp lên tôn nghiêm của anh ta.
Anh Đàm với Hoàng Sâm đứng im tại chỗ, biết điều không mở miệng xin tha thứ.
Trước kia bọn họ dám xin tha thứ, đó là vì nể tình Quý Thiên Trạch lần đầu phạm tội, với cũng không làm ra chuyện gây nguy hiểm đến tính mạng của chị dâu, nhưng hiện tại, anh ta lại muốn chị dâu chết, vậy chẳng khác nào đụng vào vảy ngược của Cửu Gia.
Bọn họ làm sao còn dám xin tha thứ?
Lỡ như, Cửu Gia cũng thấy bọn họ không vừa mắt, ném hết bọn họ ra ngoài thì sao?
Vẫn là không lên tiếng là an toàn nhất.
Quý Thiên Trạch vẫn quỳ trên mặt đất, đôi mắt trong giây lát trở nên chết lặng, anh ta bị Cửu Gia đuổi đi nhưng anh ta đâu có làm gì sai, rõ ràng là vì tốt cho Cửu Gia mà.
“Cửu Gia, tôi vẫn không thấy mình làm sai ở đâu.” Quý Thiên
Trạch hít sâu một hơi, dõng dạc nói: “Nếu anh không thể chứa được tôi thì tôi đành phải rời đi, tuy nhiên chắc chắn sau nay anh sẽ hối hận, một người phụ nữ nông thôn dù tốt đến mấy cũng chẳng được tích sự gì đâu.”
Nói xong, Quý Thiên Trạch đứng dậy, bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
“Bùm.”
Lúc này, một viên đạn xé gió bay đến, bắn thẳng vào bên chân Quý Thiên Trạch.
Sống lưng Quý Thiên Trạch cứng đờ, mồ hôi lạnh đầm đìa, ngay cả anh Đàm và Hoàng Sâm cũng bị hoảng sợ.
Sao đột nhiên lại nổ súng...
Quý Thiên Trạch quay đầu, thấy Lục Sóc đang thưởng thức một khẩu súng lục tinh xảo, họng súng bốc khói dày đặc, phát súng vừa rồi rõ ràng là do anh bắn.
“Cút.” Lục Sóc hé môi mỏng, giọng nói hung ác nham hiểm âm trầm lạnh lùng, không chút lưu tình.
Quý Thiên Trạch nuốt nước bọt, xoay người lảo đảo rời đi, chẳng bao lâu sau bóng dáng của anh ta biến mất trong bóng tối.
Trái tim của An Đào Đào đứng trên lầu cũng kinh hoàng không ngừng, cô không ngờ Lục Sóc sẽ bất ngờ nổ súng, nhưng cũng may tiếng súng này chỉ là uy hiếp cảnh cáo mà thôi, chứ không có chuyện đổ máu gì.
Tuy nhiên, nó vẫn rất đáng sợ.
An Đào Đào vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi.
Dưới lầu, Lục Sóc vẫn ngồi trên ghế sofa, khí lạnh u ám trên người anh vẫn chưa tan đi, cả phòng khách vẫn có khí lạnh không ngừng lan tràn, hai người anh Đàm với Hoàng Sâm đứng bên cạnh anh bị đè ép đến mức không thở nổi, vô cùng khó chịu.
Nghịch một chốc, rồi Lục Sóc cất súng đi, mà khí thế trên người anh cũng nhanh chóng được thu lại, cảm giác áp bách trong phòng khách đột nhiên ít đi rất nhiều.
lại.
Hoàng Sâm với anh Đàm vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng sống
An Đào Đào đứng trên lầu cũng vỗ vỗ ngực, cho dù ở trên lầu, cảm giác hung ác nham hiểm sắc lạnh vẫn bay lên tận trời xanh, khiến cô không thể đỡ nổi.
“Thấy hết rồi hả?” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp phá vỡ sự bình tĩnh, thẳng tắp tràn ngập bên tai cô.
An Đào Đào nhìn xuống dưới lầu, phát hiện Lục Sóc đã phát hiện ra cô, đang dùng ánh mắt u ám, sâu không thấy đáy nhìn cô.
Cô khẽ run rẩy, sau đó thong dong đi xuống lầu, chờ đến khi đi đến bên cạnh Lục Sóc, cô vô tội nói: “Đúng vậy, tôi thấy hết rồi, ai bảo tiếng động của các anh quá lớn, tôi đi ra xem thử, kết quả đúng lúc nhìn thấy được.”
Lời nói rất đúng lý hợp tình... Lục Sóc nhìn chằm chằm cô, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan.
“Không có gì để nói hả?” Lục Sóc vỗ vỗ vị trí còn trống bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.
An Đào Đào nhìn là hiểu, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh: “
Không có gì muốn nói hết, chỉ là cảm thấy có chút kinh ngạc, tốt xấu
gì Quý Thiên Trạch này cũng là người bên cạnh Cửu Gia, sao lại ghét tôi như vậy chứ.”
Lục Sóc híp mắt lại, không nói gì.
An Đào Đào nhấc chân lên bắt chéo, giọng nói tự nhiên ngọt dịu:
“Nhưng mà, lúc trước anh ta đã để lộ manh mối, đó là dùng ánh mắt
cực kỳ khinh thường nhìn tôi.”
Lục Sóc nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm trở nên vô cùng thâm
trầm.
An Đào Đào nhún nhún vai, dáng vẻ nhỏ nhắn đặc biệt nhàn nhã
tự đắc: “Lúc ấy tôi cũng dỗi anh ta, dỗi rất vui vẻ, anh ta bị tôi chọc
giận bỏ chạy luôn”
Nói xong, cô hất cằm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc khoe khoang
lại cực kỳ tươi đẹp.
Lục Sóc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô,
hai tròng mắt ngay lập tức trở nên nóng rực: “Sau này, em sẽ không
phải gặp lại cậu ta nữa.”
An Đào Đào nghe xong gật đầu, nãy cô mới nghe được Lục Sóc chuyển Quý Thiên Trạch đến bên cạnh Thẩm Họa Họa, để cho anh ta được như ước mong sống cùng ánh trăng sáng trong lòng mình.
“Không phải anh ta là thần bài à, anh thật sự nỡ đuổi anh ta đi hả?” An Đào Đào nhìn vào mắt anh, lá gan rất lớn hỏi một câu.
Lục Sóc ngồi thẳng người, hơi áp sát vào cô: “Tôi không thích người tự chủ trương, không có gì nỡ bỏ hay không cả, với lại cậu ta còn tổn thương em.”
Hả?
66
Không ngờ anh lại nói như vậy, An Đào Đào đột nhiên sững sờ: A, đuổi thì đuổi, dù sao anh lợi hại như vậy, chắc chắn sau này có thể tìm được cấp dưới lợi hại hơn.”
Giờ phút này, Hoàng Sâm với anh Đàm đã lặng lẽ rời khỏi đó, họ không muốn làm bóng đèn đâu, vẫn nên để lại không gian cho hai người bọn họ thì tốt hơn.
Với lại, Cửu Gia vừa gặp chị dâu tâm trạng đã trở nên siêu cấp tốt, thật là quá có bản lĩnh, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Lục Sóc nhướng mày duỗi tay xoa nhẹ lên tóc cô, An Đào Đào không từ chối, dù sao bị vuốt tóc cũng không rớt miếng thịt nào.
“Nó bị sao vậy?” Lục Sóc nghiêng mắt, bây giờ mới phát hiện con Becgie nãy giờ ngủ trong phòng khách, trên người nó có vết thương cực kỳ rõ ràng, cho dù đã được lau sạch bôi thuốc thì vẫn rất dễ bị người khác nhìn ra.
Trong mắt Lục Sóc có một cơn bão quét qua, chó của anh mà
cùng có người dám làm nó bị thương?
Biết anh đang hỏi gì, An Đào Đào nói đúng sự thật: “Hôm nay cô cả Thẩm đến đây tìm anh nhưng mà anh không có ở đây nên cô ta vào trong vườn hoa ngồi. Đúng lúc bé Becgie chạy tới, cô cả Thẩm cảm thấy chú chó đáng yêu nên duỗi tay sờ, nhưng chú chó nhìn thấy người lạ chắc chắn sẽ cảnh giác, hơn nữa trên nhẫn của cô cả Thẩm còn có vật cứng, bé Becgie bị đau muốn chết nên đá cô ta ngã xuống mặt đất, cô ta bị ngã khiến cho vòng trên cổ tay bị vỡ nát.”
Lục Sóc nghe xong, đôi mắt càng sâu thêm, đúng là tự tìm đường chết.
“À, cái vòng tay đó là của bà cụ Lục cho cô ta.” An Đào Đào hừ nhẹ một tiếng: “Nghe nói là của hồi môn của bà cụ Lục, cô cả Thẩm rất nâng niu, cô ta tức giận đến mức đạp bé Becgie mấy cái, sau đó nó biến thành dáng vẻ này.”
Lục Sóc nghe xong, trong mắt tràn đầy khinh thường. Của hồi môn?
Xem ra bà già kia nhịn không nổi nữa muốn ra tay rồi?
“Nhưng mà, tôi nhấn mạnh với cô ta đây là chó của Cửu Gia, được nuông chiều quý giá như nào, cô ta nghe xong thấy sợ hãi, cứ vậy bọn tôi huề nhau.” An Đào Đào nhún vai, lời nói nhẹ tựa lông hãng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!