Có lẽ Becgie cũng nhận ra sai lầm của mình nên gục đầu xuống, ảng ng đáng thương như đang xin lỗi.
An Đào Đào nhẹ nhàng xoa đầu nó an ủi, sau đó vươn tay về phía Thẩm Họa Họa rồi nói: “Cô Thẩm có sao không, cô đứng lên được không?”
Cô ta nhìn chiếc vòng ngọc vỡ nát trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy lửa giận. Thẩm Họa Họa hất tay An Đào Đào ra, sau đó bất ngờ đứng lên rồi đá. giày cao gót vào người Becgie mấy cái.
"Áu áu...”
Becgie bất ngờ bị đá vài cái khiến nó nằm sụp xuống đất, la lên đau điếng.
Thẩm Họa Họa đá mạnh đến nỗi làm tróc cả da của Becgie, máu tươi tuôn ra ổ ạt.
Thẩm Họa Họa đá xong vẫn chưa hả dạ, cô ta còn định giảm lên chân của Becgie nữa.
An Đào Đào không ngờ người luôn dịu đàng và nhã nhặn như Thẩm Họa Họa lại đột ngột nổi điên như thế, đôi mắt của cô trở nên lạnh lẽo, sau đó đẩy cô ta sang một bên rồi nói: “Cô Thẩm, cô làm gì thế? Nó chỉ là một con chó thôi mà, chẳng lẽ một cô chiêu đài các như cô lại muốn tính toán với một con chó hay sao?”
Hoàng Sâm chạy đến đỡ Becgie dậy, nó vẫn nghẹn ngào cực kỳ đáng thương, ai thấy cũng phải đau lòng.
“Là do nó tấn công em bất ngờ, làm vỡ vòng ngọc của em rồi.” Thẩm Họa Họa nhíu mày, nhìn chiếc vòng bể nát khiến cô ta khó chịu vô cùng
Lúc này Quý Thiên Trạch nhặt chiếc vòng bể tan tành trên mặt đất lên.
Thẩm Họa Họa giành lại chiếc vòng rồi nói: “ Nó đã vỡ thành thế này... Đây là vòng tay mà bà cụ Lục tặng em, mới đeo được vài ngày thì biến thành như thế, tất cả đều là lỗi của con Becgie đó."
Cô ta dứt lời bèn nhìn chú Becgie vẫn luôn nghẹn ngào không ngừng. Mặc dù trông đó cực kỳ đáng thương nhưng cô ta chẳng thể đồng tình nổi, bây giờ trong đầu cô ta chỉ toàn là chiếc vòng ngọc bể nát và nên làm gì mới trút được cơn giận này.
'Tất nhiên Quý Thiên Trạch đứng về phía 'Thẩm Họa Họa, nhất thời ôm mối thù chung và đồng loạt nhìn về phía Becgie với ánh mắt không mấy thân thiện: “Đáng lẽ Becgie phải bị cột lại trong sân sau mới đúng, tại sao nó chạy đến đây?”
“Nó bị nhốt đã lâu nên đến đây tản bộ không, được à?” Hoàng Sâm nhíu mày, nhìn Quý Thiên Trạch như nhìn một thẳng ngốc.
Đầu óc anh ta có vấn để nên mới ức hiếp người nhà vì người ngoài, nếu sau này Lục Cửu Gia trừng phạt anh ta, chắc chắn Hoàng Sâm không nói đỡ cho anh ta nữa.
"Thế là các người cố ý thả Becgie ra?” Quý Thiên Trạch thoáng nhìn sang Becgie, sau đó lại dời ánh mắt đào hoa không mấy thân thiện qua An Đào Đào, giọng điệu hơi ác liệt.
An Đào Đào đối diện với ánh mắt của anh không chút sợ hãi.
Hoàng Sâm không dám tin nhìn Quý Thiên Trạch. Anh ta thừa dịp Lục Cửu Gia không ở đây bèn trắng trợn bắt nạt chị dâu giúp người ngoài, anh ta không chỉ có vấn đề về đầu óc mà còn hành động điên rồ nữa la.
“Quý Thiên Trạch, cậu lấy tư cách gì mà nói câu đó?” Hoàng Sâm trừng mắt với anh ta, hy vọng thằng nhãi này nhanh chóng bình tĩnh lại.
Quý Thiên Trạch hoàn toàn phớt lờ, vẫn hung, hăng như ban đầu: “Vòng tay do bà cụ Lục tặng rất quý giá, giờ nó bỗng vỡ nát nên nhất định tôi phải làm cho ra lẽ, tôi cũng chỉ đang nói lý thôi nên cần gì tư cách? ”
Hoàng Sâm vỗ ngực, giận đến mức suýt ngất đi.
'Thẩm Họa Họa cảm kích vì Quý Thiên Trạch đứng về phía mình, lập tức tràn đầy tự tin. Cô ta thu lại sự tức giận trong mắt, nở nụ cười trang nhã và địu dàng trông cực kỳ quý phái, giống hệt tiểu thư khuê các nhã nhặn vùng sông nước Giang, Nam, đẹp không sao tả xiết.
“Đúng vậy, bọn tôi chỉ muốn làm rõ tại sao con Becgie xuất hiện bất ngờ thế này? Hơn nữa vì sao nó lại nổi điên? Các người không cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp hay sao?” Thẩm Họa Họa nhíu mày, người đẹp vừa ưu sầu đã khiến bao nhiêu người phải thương tiếc.
Quý Thiên Trạch thoáng nhìn sang bèn lập tức quyết định phải làm chỗ dựa cho cô ta.
An Đào Đào nhức đầu xoa huyệt thái dương, hai người đang trắng trợn đẩy sai lầm lên đầu họ.
Họ còn nói ra một đống thuyết âm mưu, không dùng đầu óc này bày mưu tính kế ở cổ đại thật sự đáng tiếc.
An Đào Đào nheo mắt lại, nụ cười trên môi dần trở nên sâu xa: “Đây là biệt thự của chúng tôi và cũng là nhà của Becgie, nếu đã là nhà nó thì nó có thể đi đạo bất cứ lúc nào nó muốn, hoàn toàn không bị hạn chế bởi điều gì, vì vậy cô Thẩm nói nó xuất hiện đột ngột là không đúng rồi. Nó người thấy mùi của chủ nhân nên muốn đến chào hỏi thì sai chỗ nào chứ?”
Thẩm Họa Họa nghẹn lời, không thể phản bác Tại được.
An Đào Đào xòe hai tay ra, nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Hơn nữa rõ ràng Becgie nhà chúng tôi không muốn chơi với cô, tại sao cô còn xoa đầu nó? Chó là loài động vật rất cảnh giác với người lạ, cô Thẩm can đảm thật đấy.”
“Em...” Thẩm Họa Họa mấy máy môi, không phản bác lại được.
Quý Thiên Trạch vừa định nói gì đó thì đã bị cô cắt ngang: “Ngoài ra Becgie nhà chúng tôi rất ngoan nên sẽ không tùy tiện nổi điên, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó nên nó mới thế.”
“Nguyên nhân gì?” Thẩm Họa Họa bất giác hỏi.
An Đào Đào nhìn chăm chú vào cô ta rồi nhếch môi cười nói: “Trên chiếc nhẫn mà cô Thẩm đang đeo có một chỗ nhô ra, chỗ đó quá cứng nên đã đâm vào da thịt của Becgie khi cô sờ nó, nó không đau mới là lại”
Thẩm Họa vô thức sờ vào chiếc nhân trên tay, quả nhiên có một chỗ nhô ra thật, đâm vào tay khá đau.
Hơn nữa hình như lúc này cô ta đã sờ Becgie bằng bàn tay này nên không trách được nó lại đột ngột nổi điên, thì ra là vậy...
Nhờ giải thích theo hướng này nên mọi chuyện đã nhanh chóng sáng tỏ.
Thì ra tất cả là do mình sơ ý gây ra, rõ ràng, con chó này không hề phản ứng với mình nhưng cô ta cố lén sờ đầu chú chó khi nó đang liếm mặt chủ, đến lúc mọi chuyện xảy ra đã không còn kịp nữa rồi.
'Thẩm Họa Họa nhìn chiếc vòng ngọc vỡ nát, cảm thấy cực kỳ nhức mắt nhưng không làm gì được. Chẳng lẽ cô ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi ư?
An Đào Đào thấy vẻ mặt cô ta khá nặng nề bèn ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Nhưng, Becgie nhà tôi tấn công người khác là không đúng, nếu các người muốn bồi thường thì chắc chắn chúng tôi sẽ không từ chối, có điều...”
Cô đột ngột thay đổi chủ đề khiến mọi người đều căng thẳng.