Bà cụ Lục nhìn cô ta cười nói: “Đây có của hồi môn của bà khi gả đến nhà họ Lục, mang theo rất nhiều kỷ niệm, bây giờ bà giao nó lại cho cháu, cũng hy vọng cháu có thể khiến Lục Sóc quay đầu, chỉ có cháu mới xứng trở thành vợ của người đứng đầu nhà họ Lục.”
Thẩm Họa Họa nghe xong thì vô cùng kích động.
Trước kia bà cụ Lục chỉ là thuận miệng nói qua, bây giờ lại mang của hồi môi của mình khi trẻ ra, ở trong mắt Thẩm Họa Họa đây là tín vật chứ không phải của hồi môn, cũng là một lời hứa hẹn khiến cô ta không ngại đốc hết tâm sức.
Sự kích động qua đi, Thẩm Họa Họa trở lại với hình tượng nhã nhặn địu đàng, cô ta đeo chiếc vòng ngọc bích lên tay, nhẹ nhàng nói:" Bà nội Lục yên tâm, cháu sẽ không làm bà thất vọng.”
Bà cụ Lục cũng nở nụ cười, nhưng đáy mắt hiện lên một sự tính toán khôn khéo.
Thẩm Họa Họa đang đồn hết sự chú ý lên chiếc vòng ngọc nên không hề phát hiện ra.
Ngồi thêm chốc lát thì bà cụ Lục đứng dậy nói: “Già rồi, bà thấy hơi mệt mỏi.”
Thẩm Họa Họa cũng đứng lên: “Vậy bà nội nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Bà cụ Lục được đì Hạ đìu đi, trước khi đi còn quay đầu lại nói: “Họa Họa, hiếm khi cháu tới đây, ở chơi thêm vài ngày đi, đừng về vội.”
'Thẩm Họa Họa mỉm cười gật đầu, vòng ngọc trên cổ tay dường như cũng phát sáng.
Đến khi bóng đáng của bà cụ Lục biến mất, Thẩm Họa Họa cũng chưa rời đi.
Cô ta rất thích cần biệt thự này của nhà họ Lục, có cảm giác rất cổ kính, sau này chắc cô ta sẽ được ở đây nhỉ?
Thẩm Họa Họa đi đọc hành lang thì đụng mặt Lục Thâm.
Lục Thâm không giống Lục Sóc, nụ cười của anh ta vô cùng phóng khoáng, không có chút âm. trầm nào, nhưng khí thế lại không được như Lục Sóc, chỉ giống như một cậu học sinh ngoan ngoãn. ở trường học.
Thẩm Họa Họa nhìn anh ta một cái rồi thu lại ấy mắt, muốn bước vòng qua người anh ta.
Lục Thâm bỗng xoay đầu gọi cô ta: “Xin cô Thẩm dừng bước.”
Thẩm Họa Họa cũng dừng chân, làn váy trắng xinh đẹp đong đưa trong gió: “Có việc gì sao?”
Đôi mắt Lục Thâm lóe lên, nhìn thấy vòng ngọc trên tay cô ta thì hơi sửng sốt nhưng lại nở nụ cười: “Chúc mừng cô Thẩm đã giành được sự yêu thích của bà nội tôi.”
Thẩm Họa Hoạ nhìn về phía Lục Thâm, ánh mắt lóe lên: “Có ý gì?”
Lục Thâm đối điện với ánh mắt của cô ta, vẫn cười tươi sang sảng: “Tôi đã từng thấy chiếc vòng này, đã từng là của hồi môn của bà nội, bây giờ lại xuất hiện trên tay cô, đây không phải là được bà nội công nhận sao?”
Không nghĩ tới anh ta liếc mắt đã nhìn ra, Thẩm Họa Họa cũng không biết nên nói gì nhưng hành vi của cô ta vẫn luôn hào phóng khéo léo, khiến người ta không bắt được chỗ nào không đúng.
Lục Thâm lưu luyến vờn quanh cô ta: “Nếu cô Thẩm thành vợ của Cửu Gia thì xin nhờ cô quan tâm tôi và chú ba một chút.”
Thẩm Họa Họa cũng không nói gì, lập tức xoay người rời đi.
Lục Thâm nhìn bóng đáng cô ta biến mất, hai mắt trở nên u ám.
Lại trôi qua mấy ngày.
Sau khi bà cụ Lục đụng phải bức tường An Đào. Đào thì cũng không tới nữa.
An Đào Đào vô cùng vui vẻ dựa vào sofa, tựa như một con hamster nằm liệt ở đó, tiếng chương di động vang lên, cô nhìn thoáng qua điện thoại một chút.
Đột nhiên kinh ngạc nhảy cẳng từ trên sofa xuống.
Má Trần đang đọn vệ sinh, nhìn thấy cô nhảy lên như vậy thì cũng hoảng sợ: “Mợ chủ, cô làm sao vậy?”
An Đào Đào xua xua tay, vẫn còn kích động: Không sao, không sao, tôi và mấy người bạn vừa giải quyết xong vài chuyện nên có hơi phấn khích."
Cô nhìn tin nhắn, cố gắng đè nén sự hưng phấn trong lòng.
Là chuyện của Tạ San, rốt cuộc cảnh sát cũng bắt được nghỉ phạm, bây giờ Tạ San đang ở cục cảnh sát, muốn cô qua đó cùng nghe thẩm vấn.
An Đào Đào sửa sang quần áo hỗn loạn của. mình rồi nói: “Má Trần, tôi ra ngoài một chuyến, có thể sẽ về hơi trễ.”
Nói xong An Đào Đào lập tức chạy như điên ra ngoài, gấp không chịu được.
Cô chạy rất nhanh, hai mươi phút sau đã đến trước cục cảnh sát.
Vừa tới thì thấy có ba người đang ở đó chờ nghe thẩm vấn, chính là Tạ San, Chu Mễ và Tạ 'Như, các cô vừa thấy An Đào Đào tới thì gấp gáp chạy lên, trừ Tạ San vẫn ngồi trên ghế dài, biểu cảm hoảng hốt pha lẫn khó chị
“Đào Đào, rốt cuộc cậu cũng tới.” Chu Mễ bắt lấy cánh tay An Đào Đào, sắc mặt cũng có chút khó coi như bị chuyện gì đó kích thích.
Tạ Như cũng có biểu cảm như thế.
An Đào Đào nhìn các cô ấy, biết rõ còn hỏi: " Các cậu làm sao vậy, vẻ mặt thế này là sao, bị ai bắt nạt à?”
Chu Mễ và Tạ Như liếc nhìn nhau, biểu cảmcàng trở nên kỳ lạ.
Hai người các cô rối rắm một lúc mới mở miệng : “Bắt được kẻ tình nghỉ... chỉ là kẻ đó người quen...”
"Người quen, ai” An Đào Đào làm bộ kinh ngạc.
Hai người mím môi, có chút cạn lời, qua hơn nửa ngày mới nói: “Bọn tớ thật sự nói không được, cậu đến đó nhìn qua kính đi.”
An Đào Đào liếc vào bên trong, quả nhiên thấy Hoàng Doanh đang ngồi trong phòng thẩm vấn, cô ta không còn khí thế hùng hổ như trước, hiện tại nhìn tang thương chật vật, giống như trong một đêm đã già đi mười mấy tuổi.
Cô nhìn thấy thì rất kinh ngạc, chật vật thế này đúng là ngoài dự đoán của cô.
Nhìn thấy cô bất ngờ thì Chu Mễ giải thích: " Lúc Hoàng Doanh đang bỏ độc thì bị bắt.”
“Nên là bắt được người lẫn tang vật sao?” An Đào Đào nhướng mày.
Chu Mễ khó khăn gật đầu, cô ấy không ngờ một người có vẻ ngoài đơn thuần xinh xắn như Hoàng Doanh lại là một tiểu nhân độc ác, chị họ của Tạ Như là bạn thân của cô ta, sao cô ta có thể hạ độc chứ?
Tạ Như vuốt ngực, hãi hùng khiếp vía: “Sợ ghê á, tớ cũng không dám tin.”
An Đào Đào nhìn thoáng qua Tạ San, phát hiện gương mặt của cô ấy đã tái mét, lộ vẻ khó chịu: “Bỏ đi, nếu chuyện đã như vậy thì chúng ta khoan nói tiếp, trước tiên cứ nghe nội dung cuộc thầm vấn đi.”
Hai người gật đầu, ngoài phòng thẩm vấn còn chuẩn bị tai nghe, có thể nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện bên trong.
Rất nhanh giọng của Hoàng Doanh đã truyền “Tôi và Tạ San là bạn thân, nhưng tôi hận cô ta!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!