An Đào Đào tức giận, nhìn Lục Sóc đăm đăm với ánh mắt lên án.
Nhưng cô lại không đám chất vấn một cách trắng trợn, chỉ có thể nuốt vào bụng, thật sự vừa đáng thương vừa yếu đuối lại nhỏ bé.
Cô liếm khóe môi, đưa tay lau vết máu bên trên. Lúc lau, cô vô tình chạm vào miệng vết thương bị rách, lập tức đau đến nhăn nhó, nhíu mày.
Lục Sóc nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng, sa sầm nhưng không hề lên tiếng.
Bắt gặp ánh mắt anh nhìn sang, cả người An Đào Đào run lên, cơ thể nhỏ bé vội xê dịch, co rụt trốn tới thân cây bên cạnh y như chú thỏ đáng thương đang sợ hãi.
Lúc này, bầu không khí giữa hai người quỷ dị lạ thường, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.
An Đào Đào cuộn tròn người, ôm mình để giữ ấm.
Lục Sóc nhai bánh bao với vẻ mặt vô cảm, sắc mặt sa sầm như thể trong miệng không phải là bánh bao, mà là thịt người.
Sau cùng, mãi đến khi Hoàng Sâm đi tới thì bầu không khí quái dị này mới được phá vỡ.
" A, Cửu Gia, chị dâu, rốt cuộc tôi cũng tìm được hai người rồi.” Hoàng Sâm vứt thuốc lá, mỉm cười chạy tới, mấy sợi tóc màu vàng cong cong vểnh vểnh trên đỉnh đầu cực kỳ khiến người ta ngứa ngáy.
Ngay sau đó, anh ta chạy tới, thở hổn hển nói: “Cửu Gia, người phụ nữ lúc nãy chuồn nhanh thật đấy, ban đầu tôi định đưa cô ta đi khám bác sĩ tâm lý, ai đè tôi vừa quay đầu đã không thấy cô ta đâu.”
Lục Sóc liếc anh ta rồi nhỏ giọng nói: “Đồ vô tích sự.”
Hoàng Sâm gãi đầu, cười hơi gượng gạo: “Hề hể, thì loại đàn bà đó mất rồi thì thôi, ngẫm nghĩ một lát rồi lập tức tới đây tìm hai người mà.”
Nói rồi Hoàng Sâm bất giác nghiêng đầu nhìn An Đào Đào, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn anh ta đã giật nảy mình.
Ôi mẹ ơi, sao môi chị dâu lại bị rách thế? Bên trên còn có vết tích bị cắn xé.
Lê nào là...
Hoàng Sâm như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt lộ ra ý cười đầy mờ ám, thảo nào họ lại trốn ở bãi cỏ yên tĩnh vắng vẻ này, hóa ra là muốn lén lút làm chuyện kia.
Nhưng sức chiến đấu của Cửu Gia cũng mạnh. mẽ quá, thế mà lại cắn chị dâu chảy cả máu, chậc chậc!
Bắt gặp biểu cảm mờ ám của Hoàng Sâm, An Đào Đào hơi mất tự nhiên khẽ ho một tiếng, sau đó há miệng nói: “Hoàng Sâm, vừa rồi anh nói muốn đưa người phụ nữ kia đi khám bác sĩ tâm lý, là thật hả?”
Hoàng Sâm gật đầu: “Dĩ nhiên, con ả đó lại đám mơ ước Cửu Gia, còn cố ý câu dẫn ngay trước. mặt chị dâu. Chắc chắn tâm lý của cô ta có vấn đề, phải đi khám bệnh thôi.”
Nghe thấy giọng điệu như lẽ đương nhiên của anh ta, An Đào Đào suýt nữa phì cười.
Thì ra, trước đó Hoàng Sâm bảo phải đi khám. bác sĩ tâm lý không phải nói giỡn, mà là định thực hiện thật.
Còn về phần An Định Nhiên có vấn để tâm lý không thì cô chịu, cô chỉ biết cô ả ngu ngốc đó đang muốn giành lại thân phận của mình, còn nhìn Lục Sóc chằm chằm với ánh mắt trìu mến, quyến luyến, có lẽ cô ta thật sự phải lòng anh.
An Đào Đào chợt rùng mình, nghiêm mặt nói: "Hóa ra là thế, hình như không đi khám bác sĩ tâm lý được đúng là hơi đáng tiếc.”
Hoàng Sâm gật đầu như giã tỏi: “Đúng đó, trông cô ta thế thôi, nhưng thật ra chuồn nhanh hơn cá trạch, đủ loại chiêu trò, thoáng cái đã chạy mất.”
Nghe thấy vậy, An Đào Đào mím môi mỉm cười.
Buồn cười thật đó!
Thấy dáng vẻ chuyện trò vui vẻ của họ, mặt Lục Sóc càng âm trầm hơn. Anh lẳng lặng đứng lên, giọng điệu còn lạnh hơn ngày thường: " Không phải nói muốn đi xem camera ở gần đây à?"
Anh đột nhiên cất giọng, khiến An Đào Đào và Hoàng Sâm đều tỏ vẻ mờ mịt.
Xem camera, xem camera gì cơ?
An Đào Đào nhìn Lục Sóc với vẻ mặt cổ quái, một lát sau cô như thể nghĩ tới điều gì, hai mắt bồng sáng lấp lánh, cũng chẳng màng vết thương trên miệng, cười nói: “Cửu Gia, có phải anh muốn đi điều tra kẻ phá hoại giúp tôi là ai đúng không?”
Lục Sóc im lặng nhìn cô như thể đang ngầm thừa nhận.
'Thấy anh im lặng, ý cười trong mắt An Đào Đào càng rõ nét, cô lên tiếng: “Cảm ơn Cửu Gia đã giúp đỡ, lát nữa chắc chắn kẻ phá hoại sẽ không chỗ dung thân.”
Hoàng Sâm hoàn toàn nghe không hiểu họ đang nói gì, chỉ đành lặng lẽ đứng một bên, dù sao lúc nào cần biết thì khắc biết thôi.
Đúng lúc này, Lục Sóc lại liếc nhìn An Đào Đào, giọng nói càng trầm thấp hơn: “Sau này, không được nói cảm ơn tôi.”
An Đào Đào chớp mắt, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, cô không nói cảm ơn thì phải nói gì đây?
Cô không ngừng làu bàu trong lòng, nhưng ngoài mặt lại ngoan ngoãn gật đầu: “Ổ, tôi biết rồi, sau này tôi nhất định sẽ không nói cảm ơn Cửu Gia nữa.”
Nghe xong, Lục Sóc lập tức thỏa mãn, ngay cả vẻ lạnh bằng trong mắt cũng dần rút đi.
An Đào Đào càng thêm kỳ lạ, không được, lòng dạ Lục đại ma vương không phải người thường như cô có thể đoán nổi, cô phải nghiền ngẫm rồi mới nói.
Ba người rời khỏi thảm cỏ, đi tới chỗ quầy hàng.
Đến khi tới bên đó, An Đào Đào chỉ vào camera giám sát bị phá hỏng nói: “Cửu Gia, đây chính là camera bị người ta phá hỏng, trong tiệm đã được dọn đẹp sạch sẽ, không thì các anh đi vào chỉ thấy cảnh tượng đồ đạc lộn xộn đầy đất.”
Nghe xong, Lục Sóc chỉ gật đầu mang tính tượng trưng, không nói thêm gì khác nữa.
An Đào Đào lẳng lặng đứng bên cạnh, cũng không lên tiếng.
Lục Sóc chắp tay, sải bước tới, anh nhìn thoáng qua chiếc camera bị đập phá thành từng mảnh vụn, thật sự không thể chụp được cảnh phá hoại. Anh sầm mặt nhìn sang chỗ khác, thì thấy cách họ mấy mét có một chiếc camera khác chĩa thẳng tới chỗ họ bên này.
Nhưng khoảng cách quá xa, chắc không quay được gì.
An Đào Đào nhìn chiếc camera đảng xa, thì thầm một câu: “Xa thế thì chắc không chụp được đâu nhỉ?”
Giọng cô khe khẽ, vừa ngọt vừa đễ nghe.
Lục Sóc im lặng, đột nhiên chắp tay đi ra ngoài, sau đó quay đầu lại như thể đang quan sát gì đó.
Không lâu sau, anh đã phát hiện nơi mình. đứng có một mặt tường lớn bằng kính. Mặt tường, kính này có thể phản chiếu bóng người, chắc chắn cũng chiếu được người gây án. Nếu như bị chiếc camera ở xa kia quay được thì...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!