An Định Nhiên tức giận nói: "Vậy cô trả lại thân phận cho tôi."
“Bây giờ chưa phải lúc." An Đào Đào hít một. hơi, bình tĩnh nói: "Tôi phải nghĩ cách để Lục Sóc từ từ chấp nhận, nếu không cả cô tôi và cả nhà họ An sẽ xong đời."
Thật ra cô muốn đưa An Định Nhiên đi làm sáng tỏ mọi chuyện ngay bây giờ nhưng lý trí nói với cô rằng không thể làm như vậy.
Trực giác nói cho cô biết Lục Sóc sẽ không để cô chạy, chắc chắn sẽ không.
"Cô có cách nào chưa?" An Định Nhiên nhìn cô sâu xa.
An Đào Đào lắc đầu: "Xin lỗi, tôi vẫn chưa nghĩ ra."
An Định Nhiên trợn mắt, la toáng lên: "Cái gì, cô còn chưa nghĩ ra? Tôi thấy cô muốn chiếm thân phận của tôi, hưởng thụ cuộc sống của mợ chủ chứ gì?"
Giọng cô ta cực kỳ chói tai, An Đào Đào không chịu nổi đành nói: "Cuộc sống bây giờ của tôi là đo mấy người ép buộc, đâu phải tôi muốn. Nếu cô muốn chết thì bây giờ có thể đi tìm Lục Sóc, dù sao Lục Sóc nhiều thủ đoạn, cho cô một phát súng. hay ném cô vào hang rắn đều được.
An Định Nhiên cũng từng nghe tin đồn về hang rắn, cô ta không khỏi run lên."
"Cô đang uy hiếp tôi?" Cô ta nhìn chằm chằm. An Đào Đào, khó tin nói.
Cô ta vẫn cho rằng cô gái quê mùa này là con thỏ nhu nhược, không ngờ lại là cáo khoác đa thỏ. Còn biết điểm ma huyệt, quá quỷ dị. "'Tôi không uy hiếp cô mà chỉ đang nói sự thật." An Đào Đào nhếch môi, giọng nói ngọt ngào trở nên nghiêm túc: ''Rắn trong hang ấy sẽ ăn thịt
An Định Nhiên nghe vậy thì run lên, sự kiêu ngạo ban đầu giờ trở nên vô cùng thảm hại
"Nhưng chỉ cần có cơ hội thích hợp, tôi liền trả lại thân phận cho cô." Giọng An Đào Đào dịu ái
Cái thân phận có thể chất bất cứ lúc nào này, ai muốn lấy thì lấy.
Nhưng bây giờ vẫn chưa được, không sẽ chết.
Nhưng cơ hội như vậy quá khó tìm, dù sao cũng là đổi một người đang sống chứ không phải mấy món đồ chơi của đại ma vương như lần trước, rất khó làm.
An Đào Đào thở dài, nhìn An Định Nhiên rồi nói: "Tôi nói lại lần nữa, tốt nhất đừng hành động, đại đột, không thì chẳng ai sống yên được đâu."
An Định Nhiên tức giận nhưng nghĩ đến sự tàn nhẫn của Lục Sóc, sự kiêu ngạo của cô ta liền lến mất.
Thấy cô ta không nói gì, An Đào Đào rời đi.
An Định Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng cô, tức đến mức hai gò má vận vẹo, sự không cam lòng lại trào lên.
Sau khi ra ngoài, An Đào Đào vẫn không thể bình tĩnh lại.
Cô sợ An Định Nhiên sẽ nóng đầu chạy đi nói bậy bạ với Lục Sóc, đến lúc đó hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy thực sự không phải. Tà biện pháp, có nên thành thật với Lục Sóc không?
An Đào Đào nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn. nhăn nhúm, cô quay đầu nhìn chỗ khác thì phát ở bàn bên cạnh có hai cái đầu đang núp sau menu, lặng lẽ nhìn về phía bên này.
Cô giật mình, cành nhìn càng thấy hai người đang nhìn lén khá quen.
Không phải là người Lục Sóc phái tới để theo đối cô chứ?
An Đào Đào sợ tới nối chân tay lạnh ngắt, lưng. cũng cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh, cấp đưới của Lục Sóc đều là người tài ba, sao lại có cách theo đõi sứt sẹo như vậy?
Cô to gan hơn, lặng lẽ đi tới, sau đó giật menu trong tay họ.
Không còn menu để che, hai người đang nhìn lén lập tức bại lộ trước mắt An Đào Đào.
Sau khi nhìn An Đào Đào ngạc nhiên chớp mắt: "Chu Mễ, Kỷ Thần, sao hai người lại ở đây"
Sau khi bị lộ, Chu Mễ và Kỷ Thần đứng dậy,
giả vờ ho một tiếng.
Sau đó Chu Mễ khoác tay An Đào Đào, cười hì hì nói: "Không phải bọn tôi sợ cậu bị An Định 'Nhiên bắt nạt nên lặng lẽ đi theo à. Nếu có sự cố gì thì bọn tôi có thể vọt tới liền."
"Còn Kỷ Thần?" An Đào Đào nhìn Kỷ Thần.
Giao tình giữa cô với Kỷ Thần cũng không sâu lắm, chỉ là lần trước cứu cậu ta rồi cùng ăn bữa cơm thôi.
Có lẽ biết cô đang nghĩ gì nên Kỷ Thần gãi đầu, cười xán lạn: "Là Chu Mễ nhờ tôi, cô ấy nói hai người sẽ đỡ hơn, có thể chiếu cố lẫn nhau."
Chu Mễ ở bên cạnh phụ hoạ: "Đúng vậy, lỡ có. đánh nhau thì có một nam sinh ở đây, chắc chắn có thể đạp An Định Nhiên ngã lăn quay!"
An Đào Đào cạn lời chớp mắt, có phải đi đánh lộn đâu, không cần đạp người ta chớ.
Nhưng cô vẫn thấy rất cảm động và vui vẻ.
"Sao rồi, An Định Nhiên có làm khó cậu không? Vừa rồi tôi nghe thấy giọng cô ta rất lớn." Chu Mễ cau mày, vừa rồi hình như cô ấy nghe thấy An Định Nhiên hét lên, chói tai cực, cứ như một người phụ nữ đanh đá.
"Cô ấy hơi kích động nhưng không có chuyện gì lớn, tôi giải quyết được rồi." An Đào Đào phất tay, tuỳ ý nói.
Chu Mễ nghe xong thì yên tâm, đồng bọn của cô ấy giỏi như vậy, còn biết các huyệt đạo, cô mà muốn làm gì An Định Nhiên thì sao cô ta còn nhúc nhích được.
"Hai người nói chuyện xong rồi à?" Chu Mễ Tại hỏi.
An Đào Đào suy nghĩ một lát rồi đáp: "Về cơ bản là xong rồi."
Chu Mễ chống cằm, không hỏi họ nói chuyện gì nhưng chắc là chuyện rất quan trọng, nếu không đã chẳng hẹn nói chuyện ở quán cà phê vắng tanh như vậy.
Ba người vừa nói cười vừa rời khỏi quán cà phê.
Khoảng hơn mười phút sau, cảm giác tê đại trên người An Định Nhiên mới bớt đi, cô ta bước vài bước cứng ngắc rời khỏi quán cà phê, đi về phía biệt thự nhà họ An. quyết định lâm thời, chưa báo
Cô ta trở về là quyết định lâm thời, chưa báo cho ai cả, ngay cả cha mẹ An cũng không biết.
Bây giờ chuyện đã lắng xuống, cô ta cũng đã vào trường Hathaway như mong muốn, nên phải. về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đù sao khách sạn cũng, đâu thể sánh bằng nhà
"An Nhiên, sao con lại về đây?" Mẹ An thấy. An Định Nhiên thì kinh ngạc.
Bố An tò mò: "Trường học nước S nghỉ lễ à?"
An Định Nhiên lắc đầu, trịnh trọng nói: "Bố mẹ, con có chuyện muốn tuyên bố, con đã vào trường Hathaway, về sau con sẽ chăm chỉ học tập. ở trường."
"Cái gì?" Bố mẹ An nghe vậy thì sững sờ.
An Định Nhiên nói lại lần nữa đưới ánh mắt hoang mang của bố mẹ: "Bố mẹ, con hối hận rồi, chúng ta không nên để con bé nhà quê đó ở bên Cửu Gia, người ở bên Cửu Gia đáng lẽ là con. Hiện tại cô ta sống tốt như vậy đều là đo sống đưới tên. con, nếu không cô ta nào có phần?"