Cô ấy sợ đến nỗi vội vàng cúi đầu xuống, người cũng khom lại, nhìn loại hành động trong vô thức này, có thể nhận ra cô ấy thường xuyên cảm thấy tự ti.
An Đào Đào nhìn cô ấy thêm vài lần nữa, cũng. không nói thêm gì: “Vậy chúng ta bắt đầu châm. cứu nhé?”
Tạ Như gật đầu nhưng cô ấy vẫn luôn cúi gằm mặt xuống, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn người ta.
'Người nhà họ Tạ thấy cô ấy như thế thì cũng. tất lo lắng, Tạ Như của trước kia vô cùng xinh đẹp cũng vô cùng tự tin nhưng nay cô ấy lại biến thành. thế này kể từ khi gương mặt nổi đầy mụn nhọt, không thích giao tiếp với người khác, cũng trở thành con chim sợ cành cong, hễ chạm vào đã rụt người lại.
An Đào Đào bắt đầu châm cứu cho Tạ Như, cô châm cứu rất thành thạo, cũng khiến người ta phải bật thốt lên.
Tạ Như chưa từng nhìn thấy thủ pháp châm. cứu nào đẹp như thế, giống như đang đánh đàn vậy, tao nhã, đẹp đẽ, thành thạo giống như nước chảy mây trôi.
Mà trong lúc châm cứu An Đào Đào cũng rất. nghiêm túc, cô giống như được bảo phủ trong thứ. ánh sáng trắng thần thánh khiến người ta không thể nào rời mắt được.
Tạ Như cứ ngây người nhìn cô như thế, sau đó đột nhiên bừng tỉnh giống như nhìn thấy tiên nữ vậy.
Lục Sóc ngồi vắt chân trên ghế sofa, đôi mắt của anh đen láy như mực nhưng phản chiếu trong đôi mắt ấy toàn là hình bóng của An Đào Đào, cô mềm mại, ngọt ngào như thế nhưng lúc châm cứu lại rất nghiêm túc, giống như được một luồng. sáng bao trùm trong trời đất, trắng không tỳ vết, giống như muốn người ta nhuộm đen nó.
Lục Sóc ngồi thẳng lưng, ánh mắt nóng bỏng ng như con mãnh thú đang chuẩn bị săn mồi.
'Người nhà họ Tạ sợ mất hồn mất vía, suýt chút nữa đã ôm nhau rồi oà khóc.
Làm sao mới có thể thoát khỏi Lục Cửu Gia đáng sợ này đây! Online chờ gấp!
Sau khoảng hai mươi phút, An Đào Đào rút. từng cây kim châm ra rồi nói: “Bây giờ chị cảm thấy thế nào rồi?”
Sau khi được châm cứu cho thoải mái, Tạ Như cảm thấy hình như cơ thể của mình đang ấm dần Tên, đây là một cảm giác từ trước tới giờ chưa bao giờ xuất hiện khiến cô ấy cảm thấy rất thoải mái.
Cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, hình như các nốt mụn trên mặt cô ấy cũng không còn ngứa, còn đau như thế nữa, thậm. chí khi sờ vào cũng không còn thấy sưng vù như trước.
Tạ Như sờ lên gương mặt của mình, có chút ngạc nhiên lại có chút hoàng hốt: “Chị cảm thấy cơ thể của mình đang ấm dần lên, hình như các nốt mụn trên mặt cũng không còn ngứa như thế nữa, không biết có phải là đo tác dụng tâm lý của chị không nữa.”
An Đào Đào mìm cười không nói gì, cô nhanh chóng viết đơn thuốc điểu trị lên trên tờ giấy.
Tạ Như lập tức cẩm đơn thuốc trong tay rồi coi nó như báu vật.
'Người nhà họ Tạ cũng không dám sơ suất, có thể mời được vợ của Lục Cửu Gia tới đây khám. bệnh cho con gái của bọn họ, đó là phúc phần ba đời mới tu được. Hơn nữa Lục Cửu Gia vang đanh một phương còn theo đến tận đây, là thái độ bảo. vệ, thế nên có thể thấy được địa vị vô cùng cao của An Đào Đào ở trong nhà họ Lục, cũng rất quan. trọng trong lòng Lục Cửu Giai.
Tuyệt đối không thể đắc tội.
Người nhà họ Tạ lén la lén lút lấy một phong bao lì xì dày cộm ra, đưa đến trước mặt Lục Sóc rồi “Cảm ơn Cửu Gia trong lúc nguy cấp đã đến. nhà họ Lục chúng tôi, còn khám bệnh giúp cho. 'Như Như nhà chúng tôi nữa. Đây là một chút thành ý của chúng tôi, xin cậu hãy giữ lấy.”
Lục Sóc nhìn chằm chằm phong bao lì xì trước mặt rồi cười mỉa: “Đưa cho cô ấy.”
'Người nhà họ Tạ sợ đến nỗi sống lưng lạnh toát, bọn họ lập tức đưa phong bao lì xì cho An Đào Đào rồi nói: “Bác sĩ An, xin cô hãy nhận lấy,"
An Đào Đào ngây người, cô ngại ngùng cầm. lấy: “Hay là đợi đến khi bệnh nhân khỏe hẳn lại rồi hãy đưa cho cháu đi?”
Sao người nhà họ Tạ có thể đồng ý cho được, không nhìn thấy Lụe Sóc đang đùng ánh mắt đầy u ám nhìn họ hay sao?
“Em cứ lấy đi, chút tiền tiêu vặt thôi mà." Lục Sóc nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt vô cảm.
Đối diện với đôi mắt lạnh giá của anh, An Đào. Đào cũng bị đọa sợ, chỉ vài ba từ của anh đã có ma lực khiến người ta không thể nào từ chối như thế. Cô hít một hơi rồi mới nhận lấy phong bao lì xì.
Cảm nhận được độ dày của phong bao lì xì, An Đào Đào hơi ngạc nhiên.
Với độ dày này, tuyệt đối phải hơn mười. nghìn!
Hơn mười nghìn cũng được gọi là tiền tiêu vặt, thế giới của người giàu có quả nhiên đáng sợ, nhưng nhớ đến chiếc thẻ đen đỉnh chóp Lục Sóc đưa cho cô kia, cô bỗng bình tĩnh trở lại.
An Đào Đào cất phong bao lì xì đi, sau đó cô lại nói với Tạ Như: '“Tạ Như, thường ngày uống thuốc chị cũng phải chú ý đến vấn để ăn uống, không được ăn quá nhiều đồ có dầu mỡ, quá cay, cũng phải bổ sung đẩy đủ chất dinh dưỡng.”
Tạ Như vội vàng gật đầu, chỉ cần có thể khỏi mụn, bảo cô ấy làm gì cô ấy cũng bằng lòng.
'Thấy bệnh nhân phối hợp như thế, An Đào Đào cũng rất vui mừng.
Lại ở lại đó thêm một lúc nữa, sau đó An Đào 'Đào theo Lục Sóc quay trở về biệt thự.
Sau khi quay về, An Đào Đào tò mò mở phong bao lì xì ra xem, bên trong có khoảng năm mươi nghìn tệ.
Còn nhiều hơn cả lương một tháng của cô làm ở bệnh viện nữa, An Đào Đào đang định sẽ tiết kiệm số tiền này, sau này lúc cô rời đi cũng có được một sự đảm bảo cực lớn.
Luục Sóc nhìn cô, thấy cô vui vẻ như thế thì không khỏi híp mắt hỏi: “Em vui hả?”
.An Đào Đào liên tục gật đầu, có thể kiếm được tiền bằng sức lao động của mình, chắc chắn rất vui rồi.
Lục Sóc vắt chéo chân, chút tiền cỏn con đó cũng có thể khiến cô vui như thế rồi, ngày đó lúc anh tặng thẻ đen cho cô, sao anh không thấy cô.
vui vẻ đến thế nhỉ?
Anh chau mày, khí thế trên người cũng lập tức thay đổi.
An Đào Đào cất kỹ năm mươi nghìn đi, cô lại đột nhiên cảm nhận được hình như bầu không khí trong phòng khách dần trở nên lạnh lẽo hơn, bất giác co người, cũng rụt đầu lại.
Lúc này, đột nhiên Hoàng Sâm đi tới rồi nói:" Cửu Gia, đã chuẩn bị xong xe rồi, bao giờ thì ra ngoài ạ?”
“Bây giờ.” Lục Sóc đứng dậy, thân hình cao. một mét chín của anh chắn mất ánh sáng trước mặt An Đào Đào.
An Đào Đào hơi ngạc nhiên nhìn anh, vừa rồi anh mới cùng cô ra ngoài xong, bây giờ lại phải ra ngoài nữa sao?
"Cửu Gia, anh muốn ra ngoài sao?” An Đào Đào nhíu mày, là một bác sĩcô cần phải cần nhằn một chút: “Nhưng Cửu Gia, bây giờ anh đang bị thương, ra ngoài nhiều như thế sẽ không tốt cho vết thương đâu.”
Lục Sóc không nói gì, anh đã quyết định phải ra ngoài rồi nhưng lúc đi đến cửa đột nhiên anh lại nói với Hoàng sâm đang đứng bên cạnh mình: " Cậu ở lại đây đi.”
Hoàng Sâm ngây người, anh bảo anh ta ở lại để bảo vệ chị dâu sao? Anh ta đo đự một chút sau. đó gật đầu, đù sao thì cũng có anh Đàm đi theo rồi, cộng thêm Cửu Gia lại mạnh mẽ như thế, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Đợi sau khi Lục Sóc đi rồi, An Đào Đào lại nảy. sinh nghỉ ngờ, vừa rồi anh vội vàng lại còn cố chấp như thế, hình như muốn ra ngoài giải quyết việc quan trọng gì đó, chẳng lẽ là có liên quan đến kẻ bắt cóc ám sát ở nước S sao?
An Đào Đào đảo mắt, định đi đến chỗ Hoàng. Sâm để nói chuyện: “Hoàng Sâm, vừa rồi Cửu Gia đi vội vàng như thế, anh có biết anh ấy đi đâu không?”
Hoàng Sâm đã coi cô là người nhà từ lâu, tất nhiên anh ta cũng không có ý định che giấu: “Cửu Gia quay về nhà cũ của nhà họ Lục rồi.”
'Nghe thấy thế, cơ thể của An Đào Đào run lên, đôi mắt cũng mở to: “Quay về nhà cũ của nhà họ Lục sao? Chẳng lẽ chuyện ở nước S có liên quan đến người ở nhà cũ của nhà họ Lục?”
Nghĩ đến đây, An Đào Đào chỉ cảm thấy nhà họ Lục còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng của cô nữa, bể ngoài đẹp đề nhưng thực tế lại giống. như phủ lên một lớp vải mỏng, mơ hồ, cũng giấu hết mọi tội ác vào trong đó, một khi vạch trần, có khả năng sẽ là vực sâu không thấy đáy.
Hoàng Sâm lo lắng đến mức suýt chút nữa đã bịt miệng An Đào Đào lại: “Chị dâu sao chị lại có suy nghĩ này chứ?”
Đáng sợ quá rồi, chị dâu là thám tử tư sao?
An Đào Đào cũng cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình có hơi bất chợt, cô nhìn xung quanh thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm: “Trong bữa tiệc lần trước tôi đã nhận ra được một điều là Cửu Gia không thích đi đến nhà cũ, bây giờ qua đó chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, nếu nói có chuyện lớn gì xảy ra đạo gần đây thì chỉ có chuyện ở nước S thôi.”
Sau khi Hoàng Sâm nghe xong thì nhìn An 'Đào Đào bằng ánh mắt kỳ lạ: “Chị đâu, chị không. đi làm thám tử tư thật sự quá đáng tiếc rồi.”
“Tôi cũng chỉ tuỳ tiện suy đoán thôi.” An Đào Đào sờ sống mũi: “Đoán đúng rồi à?”
Hoàng Sâm bật cười, tuy không nói rõ ràng nhưng trái tìm lại đập thình thịch liên tục.