An Đào Đào nói xong câu cuối cùng, đôi tay cũng run rẩy theo.
Lục Sóc là người hung ác nham hiểm đến đọa người, lại giết người không gớm tay, chắc hẳn kẻ thù rất nhiều...
Hơn nữa mấy người kia không phải người nước S, nghe giọng nói còn giống như là người của thành phố A, vậy rốt cuộc bọn họ có thù oán sâu đậm gì mà từ xa xôi ngàn dặm chạy tới nước S này để giết Lục Sóc?
An Đào Đào siết chặt đầu ngón tay, trong lòng lại phát run.
Sau khi Lục Sóc nghe An Đào Đào nói xong, sắc mặt anh lại tiếp tục trở nên vô cùng âm trầm, đúng là những người đó có kế hoạch, có mục đích, chờ đợi thời cơ để đưa anh vào chỗ chết.
Mà anh biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn cứ nóng máu đâm đầu vào.
Hiện tại nhớ đến, anh cũng không có gì hối hận, còn cảm thấy mấy ngày ở trong hang núi cũng không tệ lắm. Trông cô nhu nhược, yếu đuối nhưng khi chạy ra ngoài tìm đồ ăn, cầu cứu viện lại vô cùng mạnh mẽ, giống như cây tùng ở trên núi, sừng sữfng, thẳng tắp, trong xương cốt là sự. quật cường, lại còn vô cùng thu hút.
"Cửu Gia, anh cảm thấy là ai muốn đẩy anh. vào chỗ chết?" An Đào Đào nắm lấy vạt áo của Lục Sóc.
Lục Sóc nhìn bàn tay nhỏ bé của cô chằm. chằm, giọng trầm xuống: "Không biết, người muốn tôi chết rất nhiều."
An Đào Đào nghe xong, mím môi lại, quả nhiên là như thế, thật đúng là khó cho anh quá.
"vậy anh phải điều tra nhanh một chút mới được." An Đào Đào quan sát vẻ mặt của anh, vô. cùng cẩn thận lên tiếng: "Tôi cảm thấy bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."
"Sợ à?" Lục Sóc nhìn cô, trên mặt không cười nhưng lại mang ý cười.
An Đào Đào nhanh chóng lắc đầu: "Không phải, chỉ là tôi cảm thấy bị người khác nhìn chằm. chằm, chầu chực để ra tay với mình sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng mà thôi."
Hoàng Sâm và anh Đàm đi lên phòng.
Chỉ vài phút sau, hai người này đã có mặt, bọn họ ngồi trong phòng khách để bàn bạc, cách âm. của nơi này thật tốt, An Đào Đào ngồi ở bên giường. cũng không nghe được bọn họ đang nói cái gì cả.
Cô nhún vai, mặc kệ, rồi nằm xuống chơi di động.
* Trong phòng khách.
Lục Sóc gõ nhẹ lên bàn vài cái, cả người bao trùm hơi thở tàn nhẫn, hung ác và nham hiểm, khác xa với người ngồi nói chuyện với An Đào Đào lúc nãy, hiện tại, anh giống như đại ma vương trong tòa lâu đài cổ xưa, chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể treo cổ người khác.
Rất bệnh hoạn và khủng bố.
"Đã điều tra được gì rồi?" Lục Sóc giương đôi mắt, con ngươi tối tắm càng làm nổi bật sự hung ác của anh, nháy mắt, không khí trong phòng khách trở nên lạnh như băng, ngay cả An Đào Đào nằm trên giường đẳng xa cũng rụt người lại.
Trong tay Hoàng Sâm đang cầm tài liệu, nói: "Cửu Gia, những người đó không phải mấy tên côn đồ bình thường mà là một đám sát thủ chuyên. nghiệp, chỉ cần trả đủ tiền là có thể thuê bọn họ, những người sát thủ giống như vậy hiểu rõ quy tắc giữ bí mật về thân chủ của họ. Tôi vốn định lẻn vào hệ thống của họ để nhìn xem có tin tức nào dùng được hay không nhưng không ngờ hệ thống. của họ lại được bảo vệ và phòng thủ cực kì tốt, tôi vào không được, máy tính còn suýt bị nhiễm virus."
Hoàng Sâm nói xong câu cuối cùng, anh ta ôm. ngực, cảm thấy con tim đau nhói.
Thuê sát thủ..Đúng là chơi lớn nhỉ.
Lục Sóc cười lạnh, trên gương mắt tái nhợt dường như trở nên khát máu mà đỏ ửng: "Xem ra, mạng của tôi đáng giá quá nhỉ."
Hoàng Sâm run lên: "Cửu Gia chính là người nắm quyền của nhà họ Lục, mang của cậu đương nhiên đáng giá."
Lục Sóc cười lạnh, không nói gì.
Anh Đàm ngồi ở một bên, bình tĩnh phân tích:
"Lịch trình đi đến nước S của chúng ta vô cùng bí mật, lại được che đấu cẩn thận, ngoại trừ mấy. người chúng ta ra, trên cơ bản sẽ là không còn người nào biết, càng đừng nói tới phải chuẩn bị thời gian trước."
Đột nhiên Hoàng Sâm trợn tròn đôi mắt, anh ta đưa ra một đáp án: "Có nội gián! Nhưng rốt. cuộc người đó là ai?"
Anh Đàm im lặng, coi như đồng ý với ý kiến của Hoàng Sâm, nửa ngày sau anh ta mới trầm lọng, nói: "Cô Thẩm sẽ không đến đây nếu không có lý do, khẳng định là có ai đó nói cho cô ta biết, một người liên quan chặt chẽ đến cô ta, cậu nói xem người đó chính là ai2"
"Quý Thiên Trạch!" Hoàng Sâm cảm thấy da đầu tê dại.
'Nói xong, Hoàng Sâm nhìn Lục Sóc, thấy sắc mặt của anh đen như đáy nổi, một đôi mắt vẫn tối tăm và khát máu, giống như thú đữ đang nhe nanh canh giữ con mồi, muốn chợp lấy thời cơ.
''Cửu Gia, tôi chỉ nói bừa mà thôi, thằng ngốc Quý Thiên Trạch kia sẽ không phản bội chúng ta đâu." Hoàng Sâm vội vàng giải thích giúp quý Thiên Trạch, tuy rằng thằng ngốc kia có qua lại chặt chẽ với Thẩm Họa Họa nhưng anh ta là người có chừng mực, tuyệt đối sẽ không phản bội.
Lục Sóc chụp vào góc bàn, lập tức có một đấu. vết giống như bị vỡ vụn hiện ra: "Lập tức mua vé máy bay quay về vào ngày mai."
"Cửu Gia, cậu còn đang bị thương, hay là chúng ta ở thêm vài ngày nữa được không?" Hoàng Sâm nhỏ giọng hỏi.
Con người lạnh băng của Lục Sóc nhìn lướt qua, không mang theo bất cứ một tia cảm tình. nào.
Hoàng Sâm sợ tới mức lập tức im miệng, đi lên mạng đặt vé máy bay quay về nước.
Lục Sóc tựa vào cái gối mềm, có chút không, tập trung, anh vốn còn lên kế hoạch trở về trong. tối nay, đợi đến lúc tin tức anh bị mất tích truyền đi thì quan sát xem ai tung tăng nhảy nhót nhiều. nhất thì người đó là người đáng nghĩ ngờ nhiều nhất.
'Nhưng Thẩm Họa Họa đến đây làm đảo loạn tất cả mọi thứ, làm cho anh tức giận đến nổi muốn. bóp chết cô ta.
"Cửu Gia, đã mua được vé máy bay bay vào lúc sáng ngày mai." Hoàng Sâm xoa xoa tay, vô cùng cẩn thận báo cáo.
Lục Sóc lên tiếng trả lời rồi đứng dậy rời khỏi phòng khách, vừa nhìn thấy An Đào Đào đang nằm chơi di động ở trên giường, nhìn đầu ngón tay của cô lướt trên điện thoại thoăn thoắt, xem ra cô đang rất vui vẻ.
Lục Sóc bước đến, dùng một tay đoạt lấy đi động trong tay của cô.
An Đào Đào đột nhiên cảm thấy trong tay trống không thì lập tức quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen láy của Lục Sóc đang nhìn cô chăm chú, cô khẽ rùng mình một chút, nói: "Cửu Gia, anh. làm gì vậy, tại sao muốn lấy di động của tôi?"
Lục Sóc nhìn lên màn hình di động thì phát hiện cô đang ở chơi trò chơi xếp hình: "Bác sĩà, em có biết nằm chơi trò chơi trên điện thoại là sẽ bị hư mắt hay không?"
Giọng nói của anh trầm thấp, còn có chút hung dữ.
An Đào Đào trợn trắng mắt, giống như một con thỏ bị hoảng sợ, cô bĩu môi, nhỏ giọng cãi lại: “Tôi biết, tôi chỉ chơi một chút xíu thôi, thật sự, chỉ một chút xíu thôi."
Lục Sóc cười mia, tay nắm di động của cô, không hể có ý muốn trả lại cho cô.
An Đào Đào bò từ trên giường dậy, lúc này, mái tóc cô rối tung, còn có một cọng tóc thật nhỏ dựng lên: "Đưa đi động cho tôi, trò chơi đó có giới hạn thời gian đó, nếu không nhanh tay sẽ bị thua mất."
Lục Sóc không nói chuyện, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lướt lại trên màn hình, chỉ vài giây sau đã qua cửa...
Nghe được tiếng nhạc mừng chiến thắng, An. 'Đào Đào ngạc nhiên đến mức trợn tròn đôi mắt: ''Cửu Gia thật lợi hại nha, anh là cao thủ chơi trò xếp hình này à?"
Lục Sóc không nói chuyện, trả điện thoại đi động lại cho cô.
An Đào Đào cầm di động, lập tức muốn mở trò chơi ra xem một chút, nhưng cô chưa kịp mở thì tiếng nói trầm thấp của Lục Sóc vang lên lần thứ hai: "Ngày mai bay vào lúc chín giờ, thu đọn đồ đi."
Trong nháy mắt, An Đào Đào nghiêm mặt.