Nhưng cuối cùng, tại sao vẫn không làm rỡ?
Trong lòng An Đào Đào rất nhiều suy nghĩ, lúc xuống lầu suýt chút nữa bước hụt, cô lập tức vươn tay bám vào tường, cũng vì động tác quá mức mà dây ruy băng trên đầu rơi xuống, lả lướt xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Đây là đải ruy băng Lục Sóc tặng cho cô, màu xanh lam, rất đẹp, nhưng chiếc nơ bướm trên dải ruy bằng lại khiến cô đặc biệt chú ý.
Chiếc nơ được kết từ da, hoa văn trên đó hơi giống da của rắn hổ mang chúa.
Nghĩ đến đây, An Đào Đào như được đả thông mười bốn kinh mạch chính, như đoán ra gì đó vội vàng lao nhanh xuống lầu.
Cô nhanh chóng đi đến nơi lần trước chôn xác rắn hổ mang chúa, dùng tay đào đất lên, cô không, ngừng đào bới, trong mắt lộ ra vẻ khẩn trương, đến cuối cùng, lại không đào ra được thứ gì.
Nó trống rỗng, thậm chí một chút dấu vết chôn cất cũng không có.
An Đào Đào mở to hai mắt, trong lòng càng. thêm lo lắng.
Từ khi giết rắn hổ mang chúa đến nay không, quá hai mươi ngày, trong hơn hai mươi ngày mà xác rắn hổ mang chúa biến mất không dấu vết, một chút vết tích cũng không lưu lại?
Điều này là hoàn toàn không thể! Dù xác có thối rữa đi nữa, cũng sẽ vẫn sót lại một vài cái xương mà.
Trừ phi có ai đó đã sớm đào xác nó lên, mới có chuyện như bây giờ, nhưng đó là một con rắn độc đã chết, vậy đào nó lên để làm gì?
Để làm tiêu bản sao? hay là làm nó thành một dải ruy băng đẹp và tặng nó cho cô?
Nghĩ đến đây, An Đào Đào điên cuồng giật đứt đải ruy băng trên tóc, đải ruy băng đẹp đẽ bay trong gió theo một vòng cung đẹp mắt, nhưng chiếc nơ bướm trên đó lại khiến cô rùng mình.
Cô dường như chắc chắn rằng chiếc nơ bướm trên đó được làm từ da của rắn hổ mang chúa, không có gì lạ khi nó có vẻ mát, cũng có một cảm giác mịn màng bóng loáng.
Nghĩ đến mấy ngày nay trên đầu cột da rắn, An Đào Đào cảm thấy có một cơn buồn nôn xông lên ngực, rất nhanh lan ra toàn thân, khiến cả người cô đều run lên.
Hóa ra Lục Sóc không làm rõ, là để dùng cách này khiến cô rợn người, hù đọa cô, đúng ra là cảnh cáo, hay là trừng phạt, hoặc đây chỉ là khẩu vị quái gở của anh mà thôi?
An Đào Đào nhìn chằm chằm sợi ruy băng. trong tay mà toàn thân run rẩy, đột nhiên rất muốn xé đứt sợi ruy băng, sau đó ném xuống đất giẫm đạp.
Tuy nhiên, giờ cô vẫn chưa thể làm, mặc dù không nhìn thấy camera, nhưng cô cảm nhận được có camera đang hướng về phía mình, nếu giẫm cũng nên về phòng.
An Đào Đào bắt lấy dải ruy băng, lao thẳng về phòng.
Trước đó nói cái gì mà Lục đại ma vương dễ thương, đơn thuần cái rắm, anh ta đã hèn hạ còn biến thái!
Sau khi về phòng, An Đào Đào lập tức ném đải ruy băng xuống đất và giẫm cho nó mấy cái, dường như đây là cách duy nhất để trút giận trong lòng.
Mãi đến nửa giờ sau, An Đào Đào mới hoàn toàn bình tĩnh lại, giờ cô cũng đang đối mặt với một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, đù đã biết nơ bướm làm từ gì, nhưng cô vẫn phải đeo sao?
Nếu không đeo, thì giống như đang ngả bài với Lục Sóc, nhưng nếu đeo, thì thực sự quá ghê tởm.
Cả khuôn mặt của An Đào Đào nhãn lại với nhau, như bị tởm quá mức.
Bất quá sau này nếu cô muốn bán mật rắn, Lục Sóc cũng sẽ biết, cho nên không bằng ngả bài luôn, về phần nói như thế nào cô cần suy nghĩ trước đã.
Năm giờ chiều, An Đào Đào nghe thấy tiếng còi xe.
Là Lục Sóc đã về!
An Đào Đào chỉnh lại quần áo, chạy ra khỏi phòng để đón.
Tóc cô cứ xõa thế này, cố ý không đeo ruy băng, khi đi đến cầu thang cô không đi thẳng, xuống, mà đứng trên lầu hai phẫn nộ nhìn xuống.
Với mái tóc buông xõa cô càng lộng lẫy và xinh đẹp hơn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên vô cùng thanh tú, thậm chí là sinh động.
Mà mắt cô ươn ướt, hốc mắt cũng đỏ hoe, giọt nước mắt đọng tùm lum như vừa bị bắt nạt.
Lục Sóc mặc chiếc áo gió đứng bên dưới nhìn lên, ngay lập tức thấy An Đào Đào đứng ở đầu cầu thang, cô để tóc xõa quanh khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt ướt át như nai con, trông rất mềm mại, nhưng cũng khiến người ta vô cùng xót xa.
“'Xuống đây.” Lục Sóc mấp môi, giọng khàn khàn.
An Đào Đào đứng ở lầu hai không nhúc nhích, nhưng ánh mắt càng thêm ai oán, hốc mắt càng. đỏ, cố nén nước mắt không rơi xuống.
"Xuống đây cho tôi." Lục Sóc cau mày, vẫn. chăm chăm nhìn cô.
An Đào Đào trợn to hai mắt, sợ hãi lui về sau một bước, lại thấy Lục Sóc vẫn đang dùng ánh mắt hung hãn nhìn mình, cô lảo đảo, xoay người chạy về phòng, "Rầm"' một tiếng, cửa phòng liền đóng lại.
Lục Sóc chỉ nhìn thấy bóng đáng hoảng hốt của cô, còn có cánh cửa bị đóng chặt đó, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, lông mày nhíu càng chặt.
Anh mới ra ngoài không quá nửa ngày, lại xảy ra chuyện gì rồi?
Lúc này, Hoàng Sâm ghé vào tai Lục Sóc thì thầm nói: "Cửu Gia, hôm nay chị dâu lên phòng, giám sát ở tầng cao nhất, hình như chị ấy đã biết rồi."
Lục Sóc thông minh, đương nhiên biết anh ta nói "biết" là có ý gì.
Thế mà đã biết rồi, anh còn tưởng có thể che giấu một thời gian, cô cột dải ruy bằng trông thật xinh đẹp, còn có thể thỏa mãn những ý nghĩ xấu xa trong lòng anh.
Lục Sóc nheo mắt lại, mặt không đổi sắc đi lên lầu, nhanh chóng vào phòng của An Đào Đào.
An Đào Đào vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền cuộn người trên ghế sofa, trong đôi mắt đỏ hoe vẫn còn vương nét buồn rầu rất sâu sắc, cô ôm lấy thân hình nhỏ bé của mình, cảm thấy thật oan ức.
“Dải ruy băng tôi tặng, sao không đeo nữa?” Lục Sóc cụp mắt xuống, biết rõ vẫn hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!