Chương 44
Ánh mắt này nói lên điều gì? Cô cũng không hẳn là bận tâm nhưng cảm thấy bất an, có thể do bản năng cảnh giác sinh ra.
Trên lầu hai, bà Xuân ngồi ở ban công uống trà chiều lại nghe quản gia báo cáo lại tình hình trong nhà.
“Sự việc tối hôm nọ thể nào?”
Bà Xuân vừa thổi ly trà trong tay vừa hỏi.
“Thưa bà chủ, tôi đã làm theo lời bà làm cháy bóng phòng tắm của đại thiểu gia, cậu ta hình như bị té ngã sau đó đại thiếu phu nhân có đến tìm tôi lấy chìa khóa dự phòng, tôi đứng bên ngoài cửa nghe thấy tiếng la hét liên tục của hai người, hình như bọn họ có giằng co, sáng sớm hôm sau lại thấy trán của đại thiếu phu nhân sưng to.”
Tên quản gia báo cáo chính xác từng chi tiết.
Nghe vậy bà Xuân khẽ hừ lạnh, lại hỏi: “Ông cụ có biết chuyện này không?”
“Dạ không thưa bà chủ nhưng tôi có báo cáo tình hình cho ông ấy”
“Thái độ của ông ta thế nào?”
“Ông ấy không có biểu hiện gì dường như còn đang quan sát đại thiếu phu nhân”
“Con bé đó có cái gì đặc biệt khiến ông cụ lại giao phó cháu trai yêu quý của ông ta cho nó chứ?”
Bà Xuân luôn thắc mắc điểm này, thân phận của con nhỏ đó cũng không có gì đặc biệt cùng lắm chỉ là con gái ngoài dã thú của một chủ tịch tập đoàn sắp phá sản mà thôi ông già này nhìn được điểm gì từ cô ta, lại có thể đưa chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Dương cho cô ta.
Nghĩ đến chiếc nhẫn này trong lòng bà lại không khỏi dấy lên oán hận, nhà họ Dương nợ hai mẹ con bà ta rất nhiều rồi từ từ bà ta sẽ đòi lại tất cả.
Quản gia bên cạnh nghe bà ta hỏi lại nói: “Ông chủ từng nói qua với tôi đại thiếu phu nhân có tố chất, có thể bên cạnh chăm sóc đại thiếu gia”
“Là vậy sao, để tôi xem con bé đó làm ăn được cái gì, phải rồi gân đây Dương Tử Sâm còn uống thuốc không?”
Bà Xuân không khỏi khinh thường lại hỏi.
“Thưa bà vẫn uống thường xuyên ạ”
Bà Xuân tương đối hài lòng hỏi tiếp: “Còn đồ ăn thì sao?”
“Vì đại thiếu phu nhân luôn kiểm tra đồ ăn nên Tiểu Hà cũng không thể táy máy tay chân như trước nữa”
“Con ranh đó từ ngày bước vào nhà họ Dương làm đảo lộn hết kế hoạch của ta, quản gia, ông có cách nào để trị nó hay không, nhìn là chướng mắt.”
Bà Xuân không khỏi tức giận, ngó xuống lầu lại nhìn thấy bóng dáng của Bạch Ngọc Lan đi dạo trong vườn.
Quản gia suy nghĩ một chút trong đầu lại lóe lên một ý, “Hay là chúng ta có thể lợi dụng đại thiếu gia một chút”
“Ông nói thử xem”
“Căn nhà nhỏ phía sau biệt thự kia, ai không biết đại thiếu gia không cho phép bất cứ người nào đến đó, mỗi lần có người đến cậu ta sẽ…”
Quản gia nói đến đây lại không nói nữa nhưng bà Xuân lại nghe hiểu ý của ông †a.
“Ý ông là muốn dụ con bé kia đến đó sao?”
“Đúng vậy phu nhân”
Quản gia nhếch miệng nói.”Ý tưởng hay, tôi sẽ giao chuyện này cho ông, liệu mà làm, tôi muốn con bé đó phải biết thế nào là sợ”
“Phu nhân xin yên tâm.”
“Phải rồi, ông già kêu chúng ta tập họp làm gì?”