Chương 22
“Ngụy biện”
Tố Thư tiếp tục khinh bỉ.
Cao Kỳ Anh còn muốn phản bác thì một nhân viên đi tới chỗ hai người nhìn Tố Thư: “Cô Tố, tổng tài cho gọi cô lên”
“Được, tôi biết rồi”
Tố Thư liếc mắt nhìn Cao Kỳ Anh một cái như thể muốn nói, nhìn đi Dương tổng gọi tôi không gọi cô.
Cao Kỳ Anh trong lòng căm phẫn lại hỏi cô nhân viên: “Tôi thì thế nào?”
“À, Cao tiểu thư, Dương tổng nói tối nay anh ấy bận không thể đi ăn với cô được, anh ấy nói cô về trước.”
Cô nhân viên từ tốn truyền tải lời của Dương Tử Hiên.
Cao Kỳ Anh nghe vậy không phục nói: “Sao có thể như thế, rõ ràng anh ấy đã hẹn với tôi rồi cơ mà, cô nghe nhầm phải không?”
“Tôi không nghe nhầm đâu ạ”
Cô nhân viên nhìn Cao Kỳ Anh một cái, không dấu vết bĩu môi.
“Đáng ghét, tôi sẽ gọi cho anh ấy.”
Cao Kỳ Anh không tin cô ta liền lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Dương Tử Hiên nhưng toàn là nghe tiếng tổng đài nói số máy bận.
Cô ta tức tối bỏ máy xuống cáu gắt: “Sao lại không gọi được chứ.”
“Thưa Cao tiểu thư, Dương tổng của chúng tôi đang họp nội bộ không thể nghe máy đâu ạ”
Cô nhân viên lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.
“Anh ấy họp sao còn kêu cô ta lên”
Giọng nói của Cao Kỳ Anh mất kiên nhẫn.
“Dạ, cô Tố là người mẫu đại diện của Dương thị nên được phép tham gia cuộc họp này, Cao tiểu thư, chúng tôi không có thời gian nữa, xin phép cô chúng tôi đi trước.”
Cô nhân viên nói xong liền nhìn Tố Thư nói: “Cô Tố, đi thôi ạ””
“Tôi đi nhé, để Dương tổng chờ lâu không tốt lắm đâu”
Tố Thư nói xong quẹt qua người Cao Kỳ Anh rời đi làm cô ta tức đến giậm chân.
Nhà họ Dương.
Bạch Ngọc Lan đi dạo quanh biệt thự Dương gia một vòng phát hiện biệt thự này còn lớn hơn cô tưởng, cô đi cả buổi chiều rồi vẫn còn chưa đi xong, quanh biệt thự nhà họ Dương cũng không có gì ngoài hoa và cỏ, còn có mấy đài phun nước sư tử, bể bơi và gara.
Nói chung nhà giàu có cái gì nhà họ Dương đều có cái đó.
Dạo một hồi Bạch Ngọc Lan mới vào trong biệt thự lại đi vào căn phòng của Dương Tử Sâm, nhìn thấy mấy món ăn trên bàn vẫn còn y nguyên đôi lông mày lá liễu của cô không khỏi nhíu chặt lại, cô nhìn xung quanh không thấy Dương Tử Sâm đâu lại lên tiếng gọi: “Dương đại thiếu gia, anh ở đâu?”
Không có ai đáp trả cô Bạch Ngọc Lan lại đi quanh phòng tìm rồi ra ban công cũng không thấy người trong lòng nghi hoặc người đàn ông này rốt cuộc đi đâu rồi? Cô lại đi ra ngoài tìm đang tính vòng qua nhà khách lại nhìn đến căn phòng cuối hành lang cô nhớ không nhäm quản gia đã nói đây là thư phòng của Dương Tử Sâm, anh ta không phải ở trong đây chứ? Nghĩ vậy cô lại đi đến căn phòng đó, bây giờ là buổi tối mà nơi đây không bật điện nên có chút u ám khiến người ta theo bản năng rùng mình không dám bước đến.
Đến trước cửa phòng cô lại nâng tay lên gỗ cửa, không gian vẫn yên ắng tĩnh mịch không nghe người bên trong trả lời mà cũng không biết bên trong có người hay không.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!