Chương 172
Dương Tử Sâm hơi híp mắt lại, lại nghe Bạch Ngọc Lan nói: “Tối nay anh không chạy thoát.”
“Là em mới đúng.”
Dương Tử Sâm lật người một cái lấy lại quyền làm chủ.
“Anh phản ứng thật nhanh.”
Bạch Ngọc Lan cười mỉm một cái, lại nói: “Còn bên dưới thì sao?”
“Lát nữa em thử không phải sẽ biết sao?”
Dương Tử Sâm hà hơi bên tai cô, đêm nay anh sẽ bồi đắp đủ cho cô, giống như cô mong đợi anh cũng rất chờ mong.
Sau câu nói đó Dương Tử Sâm liên hạ xuống môi cô, bốn cánh môi áp sát vào nhau, môi anh trằn trọc trên môi cô một hồi sau đó đầu lưỡi của anh liền cạy mở răng môi của cô luôn lách vào bên trong.
Bạch Ngọc Lan cũng không ở thế bị động khi lưỡi anh tiến vào cô ôm lấy cổ anh, đầu lưỡi cùng trêu đùa với cái lưỡi của anh.
Hai cái lưỡi cứ thế quấn quýt lấy nhau, một khoái cảm mãnh liệt tê dại chạy qua sống lưng Bạch Ngọc Lan khiến cô càng thêm mơ màng, không rõ, theo lưỡi anh mà đảo qua đảo lại.
Cả hai người tuy không có nhiều kinh nghiệm nhưng vì tình yêu nồng nhiệt nên kéo theo nụ hôn cũng vô cùng nóng bỏng.
Nụ hôn triền miên kéo dài mãi cho đến khi cả hai đều thỏa mãn mới buông nhau ra, trong đôi mắt trong veo long lanh nước của Bạch Ngọc Lan chỉ có mê luyến cùng tình yêu, cô nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh, theo sự di chuyển của ngón tay từng cơn tê dại truyên khắp khuôn mặt của Dương Tử Sâm, anh chống một tay lại nâng một tay bắt lấy bàn của cô nhẹ giọng nói: “Để anh.”
Dương Tử Sâm nói như vậy đồng nghĩa với việc anh muốn làm người chủ động, trong mối quan hệ này từ đâu đến thời điểm hiện tại đều là cô chủ động, cho nên anh muốn đêm đặc biệt này anh vì cô chủ động.
Bạch Ngọc Lan hiểu ý anh cô mỉm cười mong đợi nói: “Được, em giao mình cho anh.”
Dương Tử Sâm cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô như chuồn chuồn đạp nước nhưng cũng khiến lòng cô rục rịch.
Anh không vô vập vội vã mà chậm rãi từ từ, di chuyển bờ môi từ trán xuống mắt, mắt xuống mũi, từng hơi thở của anh phả nhẹ vào mũi cô còn mang theo chút hương bạc hà thanh mát.
Sau đó anh lại cúi người xuống nhìn xương quai xanh mê người của cô hai mắt khẽ híp lại không chần chừ hôn xuống.
Đôi môi anh vừa chạm vào Bạch Ngọc Lan hơi rùng mình một cái, bả vai rụt lại, đã vậy anh lại còn đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ xương quai xanh của cô, nơi đây đúng là một vị trí mê người.
Hai dây áo của cô theo từng nhịp di chuyển của anh cũng dần dần tụt khỏi bả vai, đôi vai trắng trẻo tỉnh tế rụt nhẹ, Dương Tử Sâm cũng không bỏ qua nơi này anh từ từ di chuyển lên gặm nhấm bả vai bên trái.
Bàn tay cũng không rảnh rồi vươn lên kéo chiếc áo ngủ xuống rồi chạm nhẹ vào một bên gò bồng đảo căng tròn nảy nở của cô.
“Ưm…”
Bạch Ngọc Lan kêu khẽ một tiếng, một cảm giác như điện giật truyền đến khiến cô xém chút hít thở không thông, không giống như nụ hôn điên đảo tê dại lúc nấy, khi bàn tay to lớn của anh chạm vào nơi này khắp người cô truyên đến một dòng điện chảy ngược lên não.
Mọi chuyện chưa kết thúc ở đây bàn tay của anh bắt đầu nắm lấy bồng đào của cô bóp nhẹ một cái, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy nụ hoa từ từ nở rộ kia mơn trớn vân vê.
Tay anh như mang theo ngọn lửa nóng bóng vuốt ve lên da thịt lõa lồ của cô, kích thích từng cơn khoái cảm run lên, môi anh cũng ngậm lấy nụ hoa còn lại liên tục đánh lưỡi đá qua đá lại trên nụ hoa khiêu khích, trêu chọc cho cô thở gấp liên tục.