Chương 113
“Lan Nhi, như này thật là phung phí, mẹ cần đồ hiệu là gì, một cái túi xách bình thường thôi là được, trả lại thôi”
Bà Lệ tính đặt lại chỗ cũ thì Bạch Ngọc Lan can ngăn.
“Mẹ à, mẹ cũng đâu có giỏ xách hàng hiệu nào, chỉ mới có cái này thôi mẹ tiếc làm cái gì, bây giờ chúng ta cũng không chật vật tiết kiệm như lúc trước nữa, mua một hai thứ đồ hiệu cũng không sao đâu, tiên còn có thể kiếm mà”
“Con đó, chỉ giỏi nói, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, sau này còn có chỗ dùng”
Bà Lệ không khỏi dí trán cô nói.
“Tiết kiệm đương nhiên phải tiết kiệm nhưng không cần phải ki bo như vậy chứ, mẹ quên sính lễ con nhận được rồi hả, con và mẹ không cần đi làm cũng sống qua một đời.”
Bạch Ngọc Lan như có như không nói, có điều số sính lễ đó cô vẫn chưa đụng đến dù chỉ một cắc, bởi vì tiền cô làm mấy năm nay cũng đủ nuôi sống cả cô và mẹ.
“Nói thì nói vậy nhưng mà tương lai ai biết trước chuyện gì cứ để đó vẫn hơn, mẹ cũng không cần dùng đến, lại nói lúc con cưới mẹ còn không cho con được của hồi môn nào”
Bà Lệ nhắc đến chuyện này thở dài áy náy.
“Mẹ đừng có suy nghĩ nhiều, hôi môn cũng không quan trọng bằng mẹ, nói tóm lại con đã gả đi rồi mẹ chớ có lo lắng vấn đề này”
“Lan Nhi, con sống tốt mẹ mới không lo lắng”
“Chẳng phải con đang sống tốt sao, mẹ lo cái gì”
Bạch Ngọc Lan ôm mẹ cô nói, xem ra bà ấy vẫn còn nhiều bất an, trong lòng cô khẽ động, cô phải làm sao để mẹ an tâm đây? Tiếp đến hai mẹ con cùng đi ăn trưa, hôm nay nộp bản thảo cũng không thảo luận nhiều nên cô được về sớm, đến trung tâm mua sắm đã là mười giờ quanh quấn mua đồ liên đến giờ ăn trưa.
Bạch Ngọc Lan đang ăn lại nhìn thấy quây bán đồ nam ở phía đối diện, cô tính toán trong bụng ăn cơm xong sẽ qua đó một chuyến mua cho Dương Tử Sâm mấy bộ đồ thoải mái, ở trong nhà mà phải mặc đồ tay dài thật sự là bí bách.
“Mẹ có muốn mua gì nữa không?”
Bạch Ngọc Lan hỏi.
“Nhiêu đó là được rồi, mua gì cho nhiều, con tính mua gì sao?”
“Con muốn mua đồ cho chồng con, mẹ đi cùng con nhé”
“Chả đi cùng con thì mẹ đi với ai, lại nói chồng con thiếu đồ sao?”
Bà Lệ nhíu mày hỏi, không nghĩ một thiếu gia sẽ có thể thiếu thốn.
“Không thiếu, chỉ là con thích mua thôi.”
Bạch Ngọc Lan lắc đầu, anh là ai sao có thể thiếu mấy bộ quần áo được nói ra không sợ người chê cười sao.
“Con cũng thật là có lòng.”
“Mẹ, con muốn nói chuyện này với mẹ.”
Bạch Ngọc Lan đột nhiên trở nên nghiêm túc làm bà Lệ hơi căng thẳng muốn ăn lại không thể ăn tiếp.
“Có gì thì nói đi làm gì lại nghiêm trọng như vậy, con làm mẹ sợ đây này.”
“Con xin lỗi do chuyện này có chút đường đột nói ra sợ mẹ không tin nhưng mà mẹ, con yêu chông con mất rồi.”
Bạch Ngọc Lan đấu tranh tâm lý một hồi mới quyết định nói cho bà Lệ, mẹ cô ngoài là một người mẹ ra còn là bạn tâm sự của cô, từ nhỏ đến lớn cô có gì cũng tâm sự với mẹ, lần này cũng không ngoại lệ.