Cô biết, dù cô có cố gắng nói và giải thích như thế nào đi nữa thì Bạch Tư Vũ cũng không tin những gì cô nói. Mục Tử Du nói đúng, vì anh yêu cô ta nên những gì cô ta nói dù trắng hay đen thì anh điều tin. Còn cô và con có là gì của anh đâu chứ?
Cô cố gắng van xin, mặc cho kim tiêm ứa máu dù chút sức lực còn lại của bản thân níu kéo chân của Bạch Tư Vũ “Em van anh, em xin anh, anh bắt em làm cái gì cũng được. Xin anh đừng bắt em phá thai, nếu anh muốn em và con có thể biến mất khỏi cuộc sống của anh ngay bây giờ. Mãi mãi không xuất hiện trước mặt của anh và Mục Tử Du.”
Bạch Tư Vũ mặc kệ những gì cô nói, đá thật mạnh vào bụng của cô. Mặc cho cô ôm bụng trong đau đớn và quằn quại ra sao, chỉ để lại một ánh mắt khinh bỉ trước khi đi.
Mục Tịch Nhi cố gắng chống đỡ thân mình đứng dậy, níu kéo ống tay của Bạch Tư Vũ, quỳ lạy và dập đầu thật mạnh xuống sàn nhà, da đầu của Mục Tịch Nhi mỏng manh mới đó đã rách da, từng dòng máu nhỏ xuống sàn nhà tí tách.
“Bạch tiên sinh, em van xin anh, đừng bắt con của em đi. Anh muốn giết em cũng được, xin anh để em sinh con sống anh muốn làm gì em cũng được. Em xin anh, em ở đây quỳ lại anh, cầu xin anh đừng giết con của em. Nó không có tội tình gì hết.”
Dù cô có khóc bao nhiêu? Dù cô có quỳ lại như thế nào? Dù cô van xin ra sao đi nữa cũng không đổi lại được một ánh nhìn và sự ảnh hưởng tới Bạch Tư Vũ.
Bạch Tư Vũ nhìn hình hành động van xin và quỳ lại, nước mắt rơi lã chã của Mục Tịch Nhi vô cùng chán ghét. Càng khiến cho Bạch Tư Vũ kiên định hơn với quyết định mình đưa ra.
“Cô muốn chết được tôi cho cô toại nguyện, đợi cô phá thai xong tôi sẽ cho cô chết. Cô muốn chết bao nhiêu lần tôi sẽ toại nguyện cho cô.”
Cô không thể để con xảy ra chuyện được, cô phải tìm cách để cứu con của cô. Dù đang sợ hãi và run rẩy nhưng cô vấn cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Tiếng hai y tá đẩy cửa đi vào, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống cô. “ Mời cô Mục, chúng ta cần làm thủ tục xét nghiệm trước khi cô làm phẫu thuật. Mời cô đi cùng chúng tôi, nếu cô không đi chúng ta phải cưỡng chế để cô đi cùng chúng tôi.”
“Không cần các người cưỡng ép đi, tôi đi. Các người cần xét nghiệm gì? Tôi sẽ đi cùng các người.”
“Xét nghiệm máu và chụp X quang”
“Hiện tại, cơ thể tôi khá yếu toàn thân không có một chút sức lực nào. Các người có thể tới đây dìu tôi đi được không?” Mục Tịch Nhi nhỏ nhẹ nói.
Hai cô y tá không biết làm như thế nào? Cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bước tới dìu cô đi. Mục Tịch Nhi đã chống tay xuống sàn nhà, nhanh nhẹn cầm chai nước biển đổ xuống người hai cô y tá, rồi chạy đi.
Mục Tịch Nhi dùng toàn bộ sức lực chạy thật nhanh khỏi phòng bệnh và hai cô y tá. Mặc kệ đằng sau, hai cô y tá đang chửi rủa cô.
Tiếng bước chân chạy đuổi theo và tiếng chửi rủa cô ngày càng gần, cô cứ chạy trong vô định không biết rẽ hướng nào, ở đây là hành lang không có ai hết, giờ cô phải làm sao đây?
Bỗng cô thấy, một căn phòng đang mở cửa cô bước vào nhìn thấy Lăng Triệt đang ngồi làm việc. Mục Tịch Nhi vội vàng chạy vào núp đằng sau cái tủ, không một lời giải thích, không một tiếng nói khiến cho vẻ mặt của Lăng Triệt tối sầm lại.
“Cầu xin anh, hãy giúp mẹ con tôi.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Mục Tịch Nhi vang lên.
Cũng đã bảy tháng trôi qua, kể từ ngày Lăng Triệt cứu hai mẹ con cô. Lăng Triệt mở cửa, thay đôi giày ra lấy một đôi dép mang trong nhà.
Từ trong nhà bước ra, một cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cái bụng bầu đang nhấp nhô trong chiếc váy có họa tiết hướng dương.
“Anh đi làm về rồi sao? Anh có mệt lắm không?” Mục Tịch Nhi dịu dàng nói.
“Tịch Nhi lại nấu cơm nữa sao? Em có biết sức khỏe của em yếu lắm không hả?” Lăng Triệt có chút không vui nói.
“Anh yên tâm, em không sao đâu. Cục cưng cũng đã bảy tháng rồi. Nếu em cứ nằm hay ngồi một chỗ riết em chịu không nỗi đâu.” Mục Tịch Nhi nhỏ nhẹ nói.
“Tịch Nhi em có biết giai đoạn an toàn là giai đoạn nào không hả? Em có biết là yếu như thế nào không hả? Tịch Nhi không phải anh muốn la em đâu, nhưng cơ thể của quá yếu. Sau khi mang thai, em có nhớ em đã động thai bao nhiêu lần rồi không? Anh không biết trước kia em sống ra sao, kể từ khi em sống phải an hem mới có thể đi lại một chút. Nhưng mà anh đi làm, là em lại đi lung tung trong nhà. Mỗi lần, anh về nhà là em khiến anh tức điên.”
Kể từ khi mang thai, Mục Tịch Nhi tâm trạng luôn thất thường, mỗi lần Lăng Triệt la cô là nước mắt cứ rơi trong vô định. Dù Lăng Triệt có cường ngạnh ra sao nhưng thấy nước mắt của Mục Tịch Nhu rơi lã chã là anh liền yếu lòng.
“Tịch Nhi ngoan, không khóc nào. Anh xin lỗi, anh không nên nặng lời và lớn tiếng với em. Vì anh lo cho em nên anh mới như thế. Em hiểu anh mà phải không?”
“Em biết rồi.”
“Hôm nay, Tịch Nhi ở nhà ngoan không? Có sốt không? Đã ăn uống gì chưa? Đói không? Anh nấu cho Tịch Nhi ăn nhé.”
Nhìn Lăng Triệt quan tâm và chăm sóc mình như thế, khiến cho nước mắt của cô rơi nhiều hơn. “Em ở nhà rất ngoan, em không có đói, em không còn sốt nữa.” Cô nhe răng cười thật tươi để cho anh an lòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!