“Mục Tịch Nhi và Bạch tổng đã ly hôn. Hai người ly hôn rồi thì không còn là vợ chồng. Kiến thức đơn giản này, Bạch tổng cũng ngu ngốc không biết?” Bạch Tư Vũ đen mặt giận dữ. “Tịch Nhi đâu?” “Không phải chính Bạch tổng yêu cầu tôi đưa cô ấy rời đi ba năm trước sao? Bạch tổng quan tâm đến thứ từng vứt bỏ làm gì?” Không nhận được câu trả lời, cơn giận trong lòng Bạch Tư Vũ càng lớn. “Mục Tịch Nhi bây giờ thế nào? Cô ấy… còn sống chứ?” Bạch Tư Vũ giọng hạ thấp xuống, như sợ nếu nói lớn tiếng hơn sẽ khiến sự thật được phơi bày là điều anh không muốn. Lăng Triệt im lặng, lãnh đạm nhìn anh. Không khí giữa hai người đầy mùi thuốc súng, không ai nhường ai. Trong khi đó Thẩm An Nguyệt vừa đi khỏi hội trường đã bị dây dưa bởi một nhân vật khó đổi phó.
Thẩm An Nguyệt muốn ra sân hít thở không khí trong lành để giảm bớt cơn tức trong lồng ngực. Ngay ngã rẽ trên hành lang, một thứ gì đó thấp bé đâm sầm vào chân cô. “Ai ui. Đau quá. Đáng ghét, đi không nhìn đường ha?” Cô bám vội vào tường để không bị ngã, ngẩng đầu muốn mảng lại đối phương. Rõ ràng là họ tự va vào cô, giờ ăn vạ là sao? Trước mắt là cậu bé khoảng ba tuổi, ăn mặc đỏm dáng, gương mặt bầu bĩnh, mắt tròn đen lúng liếng, tóc xoăn trông đẹp như búp bê. Đứa bé nằm trên đất, lăn qua lăn lại luôn miệng kêu đau. Thẩm An Nguyệt vội vàng nhấc bé con lên, kiểm tra chân tay. “Cục cưng con đau ở đâu? Cô xem nào?” “Ở đây, ở đây, đây nữa. Chỗ nào cũng đau. Đụng trúng người ta rồi thì bắt đền người ta đi” Cậu bé đứng thẳng, ngón tay bé xíu chỉ lung tung khắp n
gười. Thẩm An Nguyệt phì cười trước cử chi đáng yêu, cô biết bé con đang nói dối. “Con muốn đền gì? Cô không có mang kẹo bên người. Hay cô dẫn con vào bên trong lấy bánh ngọt ăn nhé?” Lúc này đứa bé mới nhìn thẳng mặt Thẩm An Nguyệt. Mắt tròn xoe chớp chớp, xoạch, một giọt nước mắt to đùng trào ra lăn trên mặt. Tiếp theo là nước mắt ồ ạt tuôn, cậu bé nhào vào lòng Thẩm An Nguyệt, ôm chặt cổ cô òa khóc. “Mẹ, mẹ mẹ… hu hu. cuối cùng con cũng được gặp mẹ rồi.” “Đừng khóc… ngoan ngoan. con lạc mẹ hả? Bố mẹ con đâu? Cô đưa con đi tìm mẹ nhé?” Thẩm An Nguyệt đẩy người đứa bé ra, vụng về chùi nước mắt cho bé. “Bố con đang uống rượu trong kia.” Bé con chỉ tay về cửa hội trường, mắt lấp lánh nhìn cô. “Mẹ con đang đứng trước mặt con.” “Đừng nói linh tinh,
mẹ con nghe thấy sẽ buồn.” Thẩm An Nguyệt bẹo chiếc má phúng phính thịt, mỉm cười dịu dàng. Nghe thấy cô từ chối, đứa bé tròn mắt sửng sốt, rồi òa khóc nức nở. “Oa oa oa.. mẹ chê con phiền nên muốn vứt bỏ con đúng không… hu hu… ai cũng chế con phiền phức.” Thẩm An Nguyệt luống cuống dỗ dành đứa bé, càng dỗ nó càng khóc to hơn. Cô cảm thấy mình cũng muốn khóc theo. “Cô xin lỗi. Ngoan ngoan, không khóc “Mẹ đồng ý là mẹ con đi, con sẽ không khóc” “Cô thực sự không phải.” “Oa oa. hu hu.” “Đồ đê tiện, cô đã làm gì thằng bé?” Tiếng hét the thẻ kèm theo lực đẩy lớn, Thẩm An Nguyệt đang ngồi xổm nên không kịp phản ứng, ngã lăn ra sản. Cô vừa chống tay ngồi dậy, muốn nhìn người đấy mình thì bị một cơ thể nồng nặc mùi nước hoa bố nhào lên người. Bả vai bị ghìm
chặt, cô ăn hai cái tát đau rát vào mặt. “Sao cô đánh tôi?” Thẩm An Nguyệt tức giận đấy cô gái hung dữ ra. “Thứ đồ hạ tiện dám chạm tay vào thằng bé.” Cô gái lại tát Thẩm An Nguyệt thêm một cái, rồi quay sang ôm đứa bé nãy giờ vì sợ hãi mà nín khóc. “Bạch Tư Hàn, để mẹ xem con có bị thương không?” Đứa bé vùng vằng tránh bàn tay của cô gái, làm mặt quỷ hét lên. “Mục Tử Du, tôi ghét bà. Bà không phải là mẹ ruột của tôi.” Rồi chạy đến nấp sau lưng Thẩm An Nguyệt. “Mẹ ơi, cứu con!” Thẩm An Nguyệt nhận ra đây là người cô từng va phải khi đến Bạch thị phỏng vấn xin việc. Hình như mọi người gọi là Mục tiểu thư? Lần này lại bị một đứa bé ba tuổi gọi thẳng tên Mục Tử Du. Thẩm An Nguyệt cảm thấy không thích cô gái hung dữ trước mặt này. Thẩm An Nguyệt vừa
nãy vì lo lắng Bạch Tư Hàn trốn đi chơi bị thương ở người, Bạch Tư Vũ sẽ trách mắng cô, nên không quá để ý Thẩm An Nguyệt. Bây giờ mới nhận ra sự có mặt của Thẩm An Nguyệt. “Bạch Tư Hàn, con mau qua đây!” Mục Tử Du quát lớn, trừng mắt với đứa bé đang làm mặt quỷ với ả. “Không! Tôi ở với mẹ” Bạch Tư Hàn nắm chặt tay Thẩm An Nguyệt, dõng dạc nói. “Mục Tử Du, bà mau chóng cút đi” Khuôn mặt trang điểm cầu kỳ của Mục Tử Du vặn vẹo. Thằng ranh con này luôn là cái gai trong lòng ả. Giữ nguyên tắc không đánh mắng thằng ranh con trước mặt người ngoài, Mục Tử Du liền quay sang trút giận vào Thẩm An Nguyệt. “Mục Tịch Nhi, lại là mày đúng không? Mày là đê tiện hèn hạ. Mày đừng nghĩ rằng có thể tiếp cận Bạch Tư Vũ bằng cách này” ”Tôi nhắc lại, tôi không phải Mục
Tịch Nhi” Thẩm An Nguyệt cau mày nói. “Tiện thể xin hỏi, cách này là cách gi?” “Mày muốn lợi dụng Bạch Tư Hàn, dùng thằng bé làm bàn đạp để tiếp xúc với Bạch Tư Vũ. Mày nghĩ không ai nhìn ra chiêu trò rẻ rách này hả?” Bạch Tư Vũ càng nghe càng mờ mịt, cô lại hỏi một câu ngu ngốc khác. “Bạch Tư Vũ là ai?” Tay cô bị giật nhẹ, Thẩm An Nguyệt cúi người xuống, nhìn thấy khuôn mặt lém linh thông minh của Bạch Tư Hàn. Giọng non nớt phát ra từ đôi môi bé xíu. “Bạch Tư Vũ là bố của con, mẹ là mẹ của con, tại sao mẹ lại không biết bố tên gì? Mẹ bị ngốc à?” “Bạch Tư Hàn. Con không được nói bậy” Mục Tử Du đến lôi thằng bé tách khỏi người Thẩm An Nguyệt. Dùng lực mạnh đến nỗi Bạch Tư Hàn thấy tay đau, tủi thân bật khóc. “Cấm khóc. Mày phát ra tiếng, tao nhốt vào
buồng tối” Lời dọa nạt của Mục Tử Du có hiệu quả tức thì, Bạch Tư Hàn mím môi ngăn tiếng nấc phát ra, nước mắt lặng lẽ lăn trên khuôn mặt đỏ bừng. Trông rất đáng thương. “Nó chỉ là đứa bé, sao có có thể ác độc bắt nạt nó như vậy?” Thẩm An Nguyệt bất bình trước thái độ tàn nhẫn của Mục Tử Du, tiến lên muốn giải cứu Bạch Tư Hàn nhưng bị Mục Tử Du đẩy ngã. “Chuyện gia đình tao liên quan gì mày? Tao dạy bảo đứa nhỏ trong nhà cũng phải xin phép người ngoài như mày à? Loại kỹ nữ hạ đẳng thấp hèn như mày, có tư cách gì để nói chuyện với tao?” “Cô Mục!” Thẩm An Nguyệt run rẩy người vì bị si nhục. “Đề nghị cô ăn nói lịch sự. Tôi và cô không quen biết, tại sao cô năm lần bảy lượt xúc phạm tôi?” Mục Tử Du cười khanh khách, mắt ả ánh lên tia nham
hiếm. “Mục Tịch Nhi! Bốn năm không gặp, mày diễn xuất ngày càng giỏi. Hiện tại tao và Bạch Tư Vũ đang sống hạnh phúc với nhau. Mày nghĩ chỉ cần thay đổi ngoại hình, trở nên xinh đẹp hơn là có thể phá hoại hạnh phúc của người khác? Bạch Tư Vũ rất yêu tao. Mày chỉ là kẻ thứ ba ti tiện, đừng nghĩ có thể chen vào” “Cô đúng là kẻ điên. Tôi không phải Mục Tịch Nhi và không quen người nào tên Bạch Tư Vũ. Tôi đề nghị cô xin lỗi tôi vì những mời mạt sát tôi vừa rồi.” Thẩm An Nguyệt cảm thấy không thể nói lý với kẻ điên. Rõ ràng cô Mục này nhìn rất quyền quý trong bộ trang phục dạ hội đất tiền, nhưng sao lời nói thoát ra lại ô uế bẩn thỉu đến vậy? “Tại sao tao phải xin lỗi loại kỹ nữ hạ tiện như mày?” “Cô.” “Nguyệt Nhi. Đi thôi.” Giọng nam thanh lãnh lạnh nhạt v
ang lên cắt ngang cơn giận của Thẩm An Nguyệt. Cô xoay người, nhận ra Lăng Triệt đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. “Ở đây không thích hợp tranh cãi. Để anh đưa em về.” Lăng Triệt vòng tay ôm eo Thẩm An Nguyệt kéo đi, không nhìn đến tia sáng nguy hiểm toan tính thoát ra trong mắt Thẩm An Nguyệt. Thẩm An Nguyệt bị cưỡng chế lôi đi, cô vẫn không ngừng ngoái lại nhìn cậu bé Bạch Tư Hàn đáng thương đang lã chã nước mắt. “Để em tạm biệt người bạn nhỏ kia được không Triệt?” Cô cầu xin nhìn Lăng Triệt bước chân cố tình chậm lại. Lăng Triệt bước nhanh hơn, giọng vội vàng. “Có thể là con cháu nhà giàu nào đó. Mình nhiệt tình quá sẽ bị hiểu lầm là lợi dụng…Bạch Tư Vũ! Anh không khác gì con đỉa đeo bám.” Nhìn thân ảnh thình lình xuất hiện ngay trước mặt, Lăng Triệt đẩy Thẩm An Ng
uyệt ra sau lưng. Cô không hiểu hắn bị làm sao, nhận thấy Lăng Triệt rất chán ghét người đứng chắn đường. “Bạch tổng, vui lòng tránh đường. Chúng ta không cùng quan điểm, tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh.” Lăng Triệt chịu đựng cơn giận trong lòng, cố điềm tĩnh nói thật lịch sự. Bạch Tư Vũ đứng yên không trả lời, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm An Nguyệt. Anh có cảm giác vòng eo mảnh khảnh đó rất quen thuộc và gần gũi với mình. “Bạch tổng, anh đừng dùng ánh mắt sở khanh đói khát nhìn vị hôn thê của tôi. Thật bẩn thỉu!” Lăng Triệt kéo Thẩm An Nguyệt vào lòng thể hiện chủ quyền. Thẩm An Nguyệt sẽ không bao giờ để người đàn ông khác chạm vào người trước mặt anh, Bạch Tư Vũ khẳng định suy nghĩ này.