- Mày.. mày dám gài người vào...
- Nếu không nắm chắc phần thắng thì sao tao lại dễ dàng chui vào cái bẫy của mày như vậy..
- Người đầu.. tụi mày điếc hết rồi đúng không.. người đầu..
Lãnh Thần tức giận hét ầm lên nhưng chẳng có chút động tĩnh nào ..
- Có hét khan cả cổ cũng không tên nào dám bén mảng lên đây đâu.. Nhóm người bên dưới từ sớm đã là tay sai của tôi rồi, Lãnh Thần lần này ông thua rồi..
Triệu Ôn nhìn Lãnh Thần khinh khỉnh nói.
- Phần còn lại giao cho cậu.
Bạch Tử Thiên bỏ lại một câu ngắn gọn rồi xoay lưng đi ..
[ Đoàng..]
Lại một tiếng súng nữa vang lên từ phía Lãnh Thần, nhân lúc mọi người không chú ý lão đã rút súng trong người ra bắn một phát về hướng Bạch Tử Thiên..
[Đoàng)
Triệu Ôn nhanh chóng nổ thêm phát sáng thứ hai trúng vào bàn tay hắn
Lãnh Thần đau đớn ôm lấy bàn tay đau đớn kêu gào thảm thiết
- Ba ơi .. ba có sao không? Ba chảy máu rồi.
Tiểu Bảo đầu đặt trên vai anh nhìn thấy phía sau gần bả vai anh không ngừng chảy máu cậu bé đưa tay đặt lên vết thương rồi nhíu mày hỏi anh..
- Ba không sao chúng ta mau trở về, đừng để mẹ lo lắng
- Boss.. vết thương của ngài.
Triệu Ôn lo lắng dè dặt nhìn anh..
- Tôi không sao. Cậu xử lý nhanh đi rồi rút.
Nói xong anh không màng đến vết thương vẫn đang chảy máu mà đi thẳng xuống lầu lên xe phóng đi..
Đường Uyển Đình gương mặt trắng bệch tều tụy, trước mũi được gắn ống thở oxy nằm trên giường bệnh, chiếc máy đo nhịp tim vẫn vang lên tít tít theo từng nhịp..
Những ngón tay khẽ cử động, chân mày cô nhíu lại mi tâm cũng động đậy rồi dần dần mở mắt ra cô mơ màng nhìn thấy trần nhà trắng xóa tiếng máy móc và mùi thuốc nồng nặc cho cô biết được bản thân mình đang ở đâu..
- Chị hai..chị hai tỉnh rồi ba mẹ.
Bạch Tử Yên ngồi bên cạnh vừa nhìn thấy Đường Uyển Đình tỉnh lại, cô đã vui mừng báo cho Bạch Tử Phong và Trang Nhã Linh. Cả hai lập tức đi tới, Trang Nhã Linh nắm lấy bàn tay cô, nước mắt cũng không cầm được mà rơi xuống..
- Uyển Đình con tỉnh rồi, tỉnh rồi, cảm tạ trời đất ..
Đường Uyển Đình khẽ cười nhìn bà rồi nhìn Bạch Tử Phong đang đứng sau lưng, rồi lại "nhìn sang Bạch Tử Yên ánh mắt như đang tìm kiếm ai đó, đôi môi khô nứt khẽ mấp máy Bạch Tử Yên nhận thấy dường như cô muốn nói gì đó liền cúi thấp xuống nghe ..
- Tử Thiên ..
- Chị hỏi anh hai sao?
Thấy Đường Uyển Đình khẽ gật đầu Bạch Tử Yên liền nói tiếp..
- Anh hai đi công tác đột xuất rồi chị, anh ấy vẫn chưa biết chuyện chị nhập viện chị không trách anh ấy chứ. ?
Đường Uyển Đình nhẹ nhàng lắc đầu, vài giây sau cô như nhớ lại điều gì nét mặt chợt trở nên lo lắng và dần mất bình tĩnh..