- Hứa với anh đừng suy nghĩ tiêu cực được không. Dù có như thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em, em phải kiên cường chống lại căn bệnh này biết không...
Gương mặt tiều tụy giờ đây đã lấm lem nước mắt bờ vai gầy không ngừng run lên ..
- Đó là bệnh máu trắng, anh cũng biết không dễ gì có thể trị khỏi được mà ... hi vọng làm gì rồi cũng thất vọng mà thôi..
- Em muốn anh sống cô đơn cả đời sao? Muốn anh cả đời phải nhớ nhung em trong vô vọng, em muốn tiểu Bảo mất đi người mẹ nó yêu thương nhất hay sao?
Bạch Tử Thiên đi đến trước mặt cô khụy một chân xuống lau đi nước mắt trên mặt cô rồi nói tiếp..
- Hạo Dân đã nói bệnh của em là loại nhẹ có thể trị khỏi hoàn toàn nếu được ghép tủy thích hợp, bây giờ trước tiên là em phải lạc quan lên phối hợp hóa trị chờ tìm được tủy phù hợp ... Anh và con sẽ luôn kề vai cùng vượt qua với em, hứa với anh đừng bỏ cuộc được không.??
Nhìn Bạch Tử Thiên vì mình mà đau lòng chật vật như vậy khiến tim cô cũng từng cơn đau nhói.. Cô không thể vì sự yếu đuối của bản thân mà làm những người bên cạnh mình những người cô yêu thương phải lo lắng, vất vả.. Gượng người ngồi dậy cô nắm tay anh đứng lên rồi mỉm cười khẽ gật đầu..
- Em hứa sẽ kiên cường vượt qua..
Bạch Tử Thiên ôm cô vào lòng xoa xoa mái tóc mềm mại lòng anh lúc này đã nhẹ đi mấy phần..
- Cảm ơn em. Anh sẽ chăm sóc cho em, luôn ở bên cạnh em. Bây giờ em phải nhanh khỏe lại để cùng anh hoàn thành một chuyện vẫn còn dang dở hơn bốn năm nay rồi...
- Là chuyện gì vậy anh?
Anh nhìn sâu vào mắt cô, mỉm cười rồi nói..
- Chúng ta vẫn còn một hôn lễ chưa hoàn thành...Anh muốn cho tất cả mọi người biết em là vợ anh , cô vợ dịu dàng anh yêu thương nhất thế gian này...
Đường Uyển Đình như vỡ òa trong cảm xúc hạnh phúc, nước mắt thi nhau rơi xuống, cả đời cô còn gì để hối tiếc nữa đâu chứ, người đàn ông cô yêu luôn dành những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho cô, dành cho cô một tình yêu chân thành mà ít ai có thể tìm được, nở một nụ cười mãn nguyện chan chứa niềm vui xen lẫn hạnh phúc cô gật đầu rồi ôm chầm lấy anh..
- Dạ...
- Mẹ ơi, mẹ Kỳ đến thăm mẹ nè...
Giọng nói trong trẻo của tiểu Bảo vang lên làm cô giật mình vội lau đi nước mắt rồi nhìn ra phía cậu bé khẽ nhắc nhở..
- Tiểu Bảo con nói khẽ thôi đây là bệnh viện mà...
Bị mẹ nhắc nhở tiểu Bảo liền đặt tay lên che miệng lại rồi chạy đến giơ hai tay tỏ ý muốn được anh bế lên miệng nhỏ chúm chím nói..
- Ba, con muốn ngồi trong lòng mẹ, tiểu Bảo nhớ mẹ..
Anh lắc đầu rồi bế tiểu Bảo lên nhẹ nhàng nói..
- Không được bây giờ mẹ đang mệt, con không được làm phiền mẹ đâu.
Bị anh từ chối cậu liền hướng ánh mắt mè nheo nhìn sang Đường Uyển Đình, làm nũng..
- Mẹ Đình Đình.......
- Anh để con lên đây với em đi..
- Nhưng mà em đang mệt..
- Không sao đâu, em đã khỏe hơn rồi..
- Được rồi, ba cho con lên với mẹ nhưng không được lộn xộn đâu đó..
Bạch Tử Thiên nghiêm mặt căn dặn tiểu Bảo rồi đặt cậu bé ngồi bên cạnh CÔ..
- Anh ra ngoài mua nước cho bạn em, sẵn tiện lấy thức ăn người làm vừa mang đến cho em luôn. Có chuyện gì nhớ gọi anh ngay nha..
Anh ân cần dặn dò cô rồi nhìn sang Giai Kỳ cười nhẹ chào hỏi rồi đi ra ngoài..
- Bà thấy trong người thế nào rồi...
Giai Kỳ đi đến ngồi xuống cạnh giường bệnh lo lắng hỏi ..
- Khỏe rồi mà, bà đừng lo..