- Bà ơi đừng khóc, mẹ Đình Đình nói dù có chuyện gì xảy ra cũng phải mạnh mẽ vượt qua, khóc chỉ làm chúng ta tăng thêm mệt mỏi mà thôi.
- Được được bà không khóc, bà thương tiểu Bảo của bà nhất.
- Tử Thiên còn Uyển Đình đâu, con bé đã tha thứ cho mẹ con rồi chứ ?
Bạch Tử Phong nhìn anh nét mặt có chút lo âu..
- Là Đình Đình sợ mẹ còn chưa chấp nhận cô ấy nên không dám đến, hiện giờ đang ở Trang Viên khi nào về con sẽ nói rồi sắp xếp đưa cô ấy đến đây.
- Không cần không cần một chút mẹ sẽ cùng về với con, mẹ.....
[ Reng Reng Reng]
Tiếng chuông điện thoại của Bạch Tử Thiên cắt ngang lời Trang Nhã Linh còn chưa nói xong , màn hình hiển thị là số ở Trang Viên gọi đến lòng anh chợt có dự cảm chẳng may, liền nhanh chóng nghe máy..
[ Thiếu gia, phu nhân ngất xỉu rồi]
Nhìn Đường Uyển Đình sắc mặt trắng bệch, môi nhỏ khô nứt nằm trên giường bệnh mà lòng Bạch Tử Thiên đau như ai đang đâm từng nhát dao vào, anh nắm chặt bàn tay thô ráp gầy guộc của cô áp sát lên môi mình, hiện giờ anh mới có thể ngắm nhìn thật kĩ, cô đã gầy đi rất nhiều da vẻ cũng nhợt nhạt không còn hồng hào như trước đây càng nhìn tim anh càng xót.
Khi nghe tin cô ngất xỉu anh chỉ hận không thể lập tức bay đến ngay bên cạnh cô, vừa về đến nhà nhìn thấy cô nằm trên giường bên cạnh là một đống khăn giấy dính đầy máu anh đã sợ đến cả người run lên..
Tiểu Bảo ngồi trên giường bóp chân cho Đường Uyển Đình nhìn qua anh nhỏ giọng hỏi..
- Ba ơi khi nào mẹ Đình Đình mới tỉnh lại?
- Một lúc nữa mẹ sẽ tỉnh, tiểu Bảo con đừng sợ mẹ không sao đâu..
Bạch Tử Thiên xoa xoa đầu cậu bé dỗ dành những tiểu Bảo lại dõng dạc nói tiếp..
- Tiểu Bảo không sợ, vì con biết một lúc mẹ sẽ tỉnh lại giống như những lần trước thôi..
- Những lần trước sao?
- Dạ. Trước đây mẹ cũng hay ngất xỉu như vậy lắm trước khi ngất đều chảy rất nhiều máu mũi.. Con hỏi mẹ bị làm sao thì mẹ nói là mẹ mệt nên ngủ một chút..
Trẻ con ngây thơ đơn thuần không hiểu chuyện nên dễ dàng tin những gì cô nói. Nhưng anh đâu phải trẻ con anh biết cô đã phải gánh chịu những gì và căn bệnh quái ác đang hành hạ thân sát cô từng ngày.
Sóng mũi anh cay cay từ khóe mắt lăn dài xuống một giọt nước mặn đắng, vội lau đi anh đặt lên tay cô một nụ hôn, cảnh tượng này khiến Bạch Tử Phong và Trang Nhã Linh ngồi bên sô pha nhìn thấy mà đau lòng, những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên đôi gò má của bà..
Ngón tay Đường Uyển Đình khẽ cử động, cô nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra nhìn trần nhà trắng xóa mùi thuốc nồng nặc bên cánh mũi làm cô nhăn mặt khó chịu, nhìn thấy Bạch Tử Thiên đang nắm tay mình, tiểu Bảo thì ngồi trên giường bóp chân cho mình cô nở một nụ cười hạnh phúc..
- Mę.. mę tỉnh rồi..
Bạch Tử Thiên sờ vào mặt cô, lo lắng hỏi han đủ điều..
- Em thấy trong người thế nào rồi? Chỗ nào khó chịu nói với anh, anh gọi bác sĩ đến ...
Đường Uyển Đình cười nhẹ đặt tay mình lên tay anh giọng cô khàn khàn vang lên..