Chương 933
Cô biết.
Đương nhiên cô biết, tuy Tiểu Nhan không yêu Hàn Thanh từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng kém là bao.
Hơn nữa, khi còn chưa tỏ tình, cô ấy đã yêu thầm một thời gian rất dài, cũng xem như một tình yêu thầm kín không dám nói ra đi. Sau này cô ấy đột nhiên to gan hơn, cũng có thể là vì bên cạnh Hàn Thanh vẫn luôn không có ai xuất hiện, mà cô ấy cũng không gặp được người nào có thể khiến cô ấy động lòng hơn Hàn Thanh, cho nên tiếp tục kéo dài chỉ là lãng phí thanh xuân và thời gian của mình mà thôi. Bởi vậy, Tiểu Nhan đã dũng cảm chọn bày tỏ.
Theo đuổi tình yêu, theo đuổi hạnh phúc không có gì là sai.
Huống hồ Tiểu Nhan còn là chị em tốt của Hàn Mộc Tử. Nhân phẩm của cô ấy, Hàn Mộc Tử tin tưởng được. Thêm vào đó, nếu người anh trai cô độc lầm II kia của cô có thể ở bên một cô gái nhiệt tình như lửa thế này, hình như cũng có thể tăng thêm chút sức sống cho anh ấy.
Nếu không, cả ngày cứ âm u trầm lặng như thế, nói thật, khi Hàn Mộc Tử ở cùng với anh cũng cảm thấy Hàn Thành gần như sắp trở thành một người không có máu thịt nữa rồi, trừ việc cưng chiều cô em gái của mình ra.
Hàn Mộc Tử hi vọng Hàn Thanh tìm được đối tượng hơn bất kỳ ai.
Vì tất cả sức lực và tinh thần của anh đều đổ vào cô, nếu cứ để anh sống hết phần đời còn lại như vậy thì quá không công bằng với anh rồi.
“Hỏng rồi, cậu không nói tớ còn không phát hiện ra, hình như điện thoại tớ tắt máy rồi. Bây giờ… chắc chắn anh cậu đã phát hiện tớ và Đậu Nhỏ biến mất rồi, không biết anh ấy có gọi điện thoại cho tớ không.”
Nói xong, Tiểu Nhan lập tức đứng dậy, chạy như bay về phía phòng mình.
Tiểu Nhan chạy vào phòng tìm điện thoại của mình, ấn một cái, quả nhiên là tắt máy rồi. Cô chỉ đành mở máy lại. Kết quả, vừa mở máy đã hiển thị pin không đủ, hơn nữa còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Vì thế, Tiểu Nhan chỉ đành ngồi cúi xuống tìm sạc điện thoại để sạc điện thoại, sau đó ngồi xổm ở đó lướt điện thoại.
Cuộc gọi nhỡ có rất nhiều, trừ điện thoại của mấy nhân viên công ty và khách hàng ra, tất cả những cuộc gọi khác đều đến từ diêm vương mặt lạnh Hàn Thanh.
Tiểu Nhan kéo xuống xem tin nhắn. Tin nhắn Hàn Thanh gửi tới rất đơn giản.
“Đậu Nhỏ chỗ cô à?”
“Hai người đâu rồi?”
Chỉ có hai tin nhắn, sau hai tin nhắn này thì không có tin tiếp theo của anh nữa, cũng không biết giờ có khi nào Hàn Thanh đã tức đến nỗi ghét cô muốn chết hay không?
Cô vốn định sau khi đến nơi thì sẽ gửi tin nhắn cho Hàn Thanh, tiền trảm hậu tấu. Kết quả sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã vứt chuyện này ra sau đầu luôn rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền đưa tay ra sức gõ vào đầu mình.
“Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc mà. Anh ấy là nam thần của mày đó, vậy mà mày lại ném nam thần của mày ra sau đầu, sám hối một phút!”
Một phút sau.
Tiểu Nhan run rẩy cầm điện thoại trả lời tin nhân của Hàn Thanh.
Sau khi trả lời tin nhắn thì không có bất kỳ hồi âm gì, Tiểu Nhan căng thẳng nắm chặt điện thoại đợi hết mấy phút, vẫn không nhận được tin tức gì của Hàn Thanh.
Lẽ nào giận thật rồi sao? Hay là đang làm việc không nhìn thấy?
Tiểu Nhan tính toán thời gian một chút. Chênh lệch múi giờ ở đây với trg nước là bảy tiếng đồng hồ. Chỗ bọn họ hiện tại đã sắp đến trưa rồi, vậy thì lúc này trong nước chắc là nửa đêm.
Có lẽ Hàn Thanh đang nghỉ ngơi rồi mới đúng, không trả lời tin nhắn cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan thở phào một hơi, đợi đến khi Hàn Thanh tỉnh dậy là có thể nhìn thấy tin nhắn rồi.
Vì thế, Tiểu Nhan liền để điện thoại trong phòng để sạc rồi lại đi ra ngoài.
Khi quay về trước bàn ăn, Hàn Mộc Tử phát hiện vẻ mặt Tiểu Nhan có chút buồn rầu, hơn nữa còn trắng bệch. Cô vừa ăn đồ ăn mà Tiểu Nhan dày công chuẩn bị cho mình với vẻ thờ ơ, vừa nói: “Thế nào rồi?”
“Anh cậu gọi cho tớ những mấy cuộc điện thoại.
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử không nhịn được mà cười: “Vậy không phải là rất tốt sao? Cho thấy rõ anh tớ đã chủ động rồi?”
Tiểu Nhan nghe vậy, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô: “Chủ động cái quỷ gì? Anh ấy chủ động gọi điện thoại cho tớ còn không phải là vì Đậu Nhỏ ở cùng với tớ sao? Nếu không phải vì Đậu Nhỏ, anh ấy sẽ không gọi điện cho tớ đâu.”
Hàn Thanh không thích Tiểu Nhan, hơn nửa còn từ chối cô ấy, từ chối vô cùng kiên quyết và nhẫn tâm.
Nhưng bản thân cô vẫn không có ý định thay lòng.
Dù sao thì yêu thầm không phải chuyện một sớm một chiều. Cô thích Hàn Thanh lâu như vậy rồi, sớm đã như bát nước đổ đi khó vớt lại.
Thấy tâm trạng cô ấy suy sụp, Hàn Mặc Tử cũng cảm thấy đồ ăn vào miệng trở nên không ngon như trước nữa, chỉ có thể an ủi cô ấy.
“Cậu đừng nghĩ nhiều quá. Tuy người anh ấy nhớ đến là Đậu Nhỏ, nhưng đối với cậu mà nói, đây cũng là một cơ hội mà. Lẽ nào… Cơ hội này cậu không cần sao?”
“Cần!” Tiểu Nhan ngẩng đầu: “Đương nhiên tớ cần. Cậu nói đúng, đây cũng là cơ hội, cho dù người anh ấy nhớ là Đậu Nhỏ thì cũng không sao, tớ sẽ dựa vào Đậu Nhỏ, khiến anh ấy ngày ngày phải nhớ thương cả tớ luôn!”
Dứt lời, Tiểu Nhanh lại khôi phục dáng vẻ đầy ý chí chiến đấu.
Hàn Mộc Tử không nói thêm gì nữa, tiếp tục cúi đầu ăn.
Lúc này, chuông cửa lại reo lên.
Tiểu Nhan nhìn Hàn Mộc Tử một cái rồi nói: “Cậu ăn đi, tớ đi mở cửa.”
Nói xong, cô liền đứng dậy đi ra ngoài.
Hàn Mộc Tử cũng không quan tâm nhiều như vậy. Tiểu Nhan đi mở cửa, cô ngồi đó ăn là được. Chỉ có điều không bao lâu sau, Tiểu Nhan đã nhanh chóng chạy về.
“Mộc Tử Mộc Tử!”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Nhan hoảng hốt sợ hãi mà chạy về phía mình, cô hơi nghi hoặc: “Làm sao thế?”
Vừa dứt lời, Hàn Mộc Tử đã nhìn thấy từ sau lưng Tiểu Nhan có hai người đi vào.
Hàn Mộc Tử sửng sốt, vậy mà lại là Uất Trì Kim và Vu Ba.
Tiểu Nhan chạy đến bên cạnh cô đang nhảy mắt ra hiệu với cô, hơn nữa còn nhỏ giọng nói: “Ông ngoại của cậu Dạ đến rồi. Có khi nào ông ấy sẽ gây phiền phức cho cậu không? Có cần tớ đi tìm cậu Dạ về không?”
Hàn Mộc Tử khẽ mỉm cười, từ chối lời đề nghị đầy ý tốt của Tiểu Nhan, lắc đầu: “Không cần. Nếu cậu sợ thì cậu về phòng trước đi, tớ đi tiếp đãi là được rồi.”
Tiểu Nhan lập tức lắc đầu, thấp giọng nói: “Không được! Trong tình huống cấp bách như vậy, sao tớ có thể bỏ cậu lại được? Bạn thân không phải là như thế!”
Dứt lời, Tiểu Nhan liền gắt gao ôm lấy cánh tay Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử hơi đau đầu, có chút bất lực với Tiểu Nhan. Cô lại hi vọng Tiểu Nhan lập tức nói “được”, sau đó về phòng.
“Ông ngoại, chú Vu.
Đợi bọn họ đến gần, Hàn Mộc Tử mới lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Uất Trì Kim vừa nghe câu “ông ngoại” này đã như sư tử dựng lông: “Ông ngoại? Ai là ông ngoại của cô?”