Chương 900: Nói cho anh biết dự định Dạ Mạc Thâm tìm được Hàn Mộc Tử trước Uất Trì Kim và Tống An một bước, sau đó anh trực tiếp đưa cô đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho Hàn Mộc Tử thì nói với anh. “Sợ hãi quá độ, cho nên mới dẫn đến hôn mê.” Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm thở phào một cái, không có việc gì là tốt. Thế nhưng lời nói tiếp theo của bác sĩ lại khiến trái tim anh treo lên. “Anh là chồng của bệnh nhân sao?” Mặc dù bây giờ vẫn chưa phải, nhưng Dạ Mạc Thâm nhất định phải kết hôn với cô, cho nên anh khẽ gật đầu. Bác sĩ đột nhiên lộ ra vẻ khó chịu: “Cái người chồng như này làm chồng kiểu gì vậy? Tại sao vợ anh lại bị sợ hãi như thế? Anh có biết là cô ấy đang mang thai hay không?” Dạ Mạc Thâm: “….” Mang… Mang thai? Tin tức này khiến Dạ Mạc Thâm hoàn toàn ngây ngốc. “Vẻ mặt anh đây là thế nào? Cô ấy đã mang thai ba tháng, hơn nữa còn có dấu hiệu sảy thai, thế mà người chồng là anh đây lại không biết chút nào?” Cái chuyện chồng không quan tâm đến ở, người ở bệnh viện bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều rồi, thế nhưng mà bác sĩ vẫn không nhịn được trách móc Dạ Mạc Thâm vài câu. Một lúc lâu sau Dạ Mạc Thâm mới hồi phục tinh thần: “Xin lỗi, về sau tôi sẽ chú ý.” Giọng nói của anh vừa trầm vừa lạnh, hơi thở trên người cũng khác lúc trước, bác sĩ nheo mắt lại, bảo anh đi làm thủ tục nhập viện. Nguyên nhân là bởi vì cơ thể Hàn Mộc Tử quá yếu, cần ở bệnh viện dưỡng thai một thời gian. Lúc Dạ Mạc Thâm làm thủ tục nhập viện, đôi môi mỏng của anh vẫn luôn mím chặt lại, khí lạnh trên người anh giống như muốn đông cứng chết người, người đi đường đều tự động né anh ra. Chờ khi anh làm thủ tục xong xuôi, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Dạ Mạc Thâm nhìn tháng qua, là số điện thoại của Hàn Mộc Tử. Điện thoại của Mộc Tử đang ở trên tay Tống An, như vậy cuộc gọi này là do Tống An gọi đến. Anh trầm mặc trong chốc lát, sau đó nghe điện thoại. Khi Tống An chạy đến bệnh viện, theo sau còn có Vu Ba, vẻ mặt hai người đều lo lắng, từ xa đã nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang đứng dựa vào tường. Chỉ là sau khi đến gần xong, Tống An mới phát hiện hơi thở trên người Dạ Mạc Thâm khác hẳn lúc bình thường, lúc này anh đang đứng dựa vào tường, đôi một mỏng mím thẳng một đường thẳng, đôi mắt cụp xuống, mặc dù không thể nhìn thấy ánh mắt của anh là như thế nào nhưng có thể cảm nhận được từ hơi thở trên người Dạ Mạc Thâm rằng bây giờ ánh mắt anh chắc chắn rất u ám. Có điểm gì đó là lạ. Tốc độ của Tống An chậm lại. Thật ra, khi nghe anh nói đến bệnh viện, Tống An đã cảm thấy không ổn, anh mang cô ấy đến bệnh viện thì chuyện mang thai làm sao mà giấu được? Bây giờ Dạ Mạc Thâm đang mất trí nhớ, mới cùng Mộc Tử ở bên nhau chưa được bao lâu, mà cục cưng trong bụng Mộc Tử lại hơn ba tháng, nghĩ thế nào thì… Thật là hiểu lầm. Cho nên, bây giờ Mặc Thâm đã biết? Anh sẽ làm gì? Tống An kinh nghi bất định bước đến bên cạnh anh. Không đợi bà ấy mở miệng, Dạ Mạc Thâm ngước mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt bà ấy: “Dì Tống, dì tới rồi.” Giọng nói lành lạnh vang lên, không nghe ra bất cứ cảm xúc nào. Đây là phản ứng? Tống An không chắc chắn Dạ Mạc Thâm đã biết chuyện Hàn Mộc Tử mang thai hay chưa, cũng không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào, nhưng mà bà ấy cũng không dám tùy tiện thăm dò, chỉ có thể hỏi tình huống của Hàn Mộc Tử trước. “Mộc Tử sao rồi.”
mặt trở nên choáng váng, sau đó ngã về phải sau. Làm như vậy sẽ có động tĩnh. Dạ Mạc Thâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt ra, thấy cảnh tượng này thì vội vàng đỡ lấy cô. “Tỉnh rồi?” Giọng nói của anh khàn khàn, giống như là sự khó chịu sau khi thức khuya, nhưng lại lộ ra một cỗ quyến rũ mê người. Một lúc lâu sau trước mặt Hàn Mộc Tử mới khôi phục lại bình thường, cô nắm lấy tay Dạ Mạc Thâm, mở miệng hỏi: “Em….” Cô muốn hỏi đứa bé như thế nào, thế nhưng khi đối mặt với đôi mắt sâu thẳm và u ám kia, lời nói đến môi cô liền dừng lại, một từ cũng không nói ra được, đôi môi tái nhợt run rẩy. Dạ Mạc Thâm nhìn bộ dạng rối bời muốn nói rồi lại thôi của cô, những lời bác sĩ nói lại vang lên bên tai anh. Cô đã mang thai. Yết hầu của Dạ Mạc Thâm giật giật rồi mới nói: “Em không có việc gì, bác sĩ nói em bị kinh sợ, điều dưỡng một thời gian là sẽ tốt.” Bị kinh sợ? Hàn Mộc Tử vô ý thức căn smooi dưới, nhịn một lúc lâu mới nói: “Không có vấn đề gì khác sao?” Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm ngước mắt nhìn cô, ánh mắt như chiếm lấy cô. Ánh mắt này sắc bén nhưng lại không mang theo bất cứ ác ý gì, hô hấp của Hàn Mộc Tử cứng lại, vẻ mặt lại trắng thêm mấy phần. “Vấn đề gì?” Anh hỏi, hơi thở nóng bỏng phun lên trên mặt cô, hai cánh tay anh duỗi về phải sau cô, đặt gối đầu đệm lưng cho cô, sau đó cứ như vậy mà vây cô trong vòng tay của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt và tư thế này giống như là đang nhốt Hàn Mộc Tử vậy. Hàn Mộc Tử không xác định được anh có biết hay không, sợ chính mình nói ra sẽ bại lộ. Thế nhưng mà…. Cứ tiếp tục ở chung thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết chuyện cô mang thai, lúc đó cô không nói là hy vọng anh khôi phục trí nhớ rồi mới đem niềm vui này chia sẻ cho anh. Bây giờ thì thế nào? Nếu như anh biết, mà cô lại giấu diếm không nói, liệu anh có thất vọng về cô không? Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, quyết định không quan tâm gì nữa, cứ nói cho anh biết chân tướng rồi tính tiếp. Đối với cô mà nói, Dạ Mạc Thâm không phải loại người như vậy. Chỉ cần cô nói ra, anh nhất định sẽ cho cô cơ hội giải thích, mặc dù có trước thời hạn, nhưng…. Có lẽ có thể kích thích trí nhớ của anh: “Thật ra em….”