Chương 897: Ngất xỉu Lúc giọng nam từ dưới tầng truyền đến, một loạt tiếng bước chân dồn dập cũng theo giọng nói đó truyền đến. Trong lòng Hàn Mộc Tử hung hăng nảy lên một cái, chỉ cảm thấy chuyện lớn không ổn rồi. Cô vừa mới lừa xong Đoan Mộc Tuyết, như vậy bây giờ không phải là bứt dây động rừng sao? Cô vừa định quay đầu lại nói chuyện với Đoan Mộc Tuyết, nhưng Đoan Mộc Tuyết hiển nhiên là đã bị kích thích, cô ta nghĩ đến chuyện vừa rồi mình thế mà bị Hàn Mộc Tử dạy dỗ một trận, hơn nữa lại còn cảm động đến rơi lệ, liền cảm thấy vô cùng mất mặt. Không ngờ cô lại lừa cô ta! Mà lại, những người kia đều đã đến đây, vậy chắc chắn sẽ bắt được cô ta tại chỗ! Không, cô ta không thể bị bắt được! Trong đầu Đoan Mộc Tuyết ngay lập tức chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ này. Đẩy cô xuống! Nếu đẩy cô xuống thì lúc đó bọn người kia sẽ loạn cào cào, cô ta sẽ có cơ hội rời đi, cô muốn chạy trốn, trốn về nhà họ Uất Trì đi! Sau khi suy nghĩ xong Đoan Mộc Tuyết căn bản không hề do dự chút nào, ngay lập tức đưa tay ra đẩy phía sau lưng Hàn Mộc Tử, sau đó xoay người chạy! Hàn Mộc Tử muốn nói gì cũng không có cơ hội, cô bị đẩy ngã ở đây, xung quanh không có chỗ nào có thể níu lấy, mắt thấy mình sắp ngã, cô nhắm mắt đưa tay ra bảo vệ bụng của mình. Không được… Cô rất vất vả mới tranh thủ được cơ hội, nếu như thật sự bị phá hỏng như thế, sau này cô lấy cái gì để chuộc tội? Ngay khi Hàn Mộc Tử cho rằng mình sẽ ngã xuống, một đôi tay to kịp lúc giữ lấy cô, cảm giác quen thuộc xông vào hô hấp của cô, Hàn Mộc Tử mở choàng mắt, đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy u ám. Ngày binh thường cặp mắt kia trầm ổn bao nhiêu thì giờ phút này lại không còn chút tỉnh táo nào, tràn đầy sự lo lắng, bàn tay to giữ lấy cô mặc dù mạnh mẽ nhưng lại có chút run rẩy rất nhẹ, từ vẻ thở dốc dồn dập có thể nhìn ra vừa rồi anh có dùng lực mạnh đến đâu thì giờ phút này cũng lo lắng thế nào. Lông mi Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng rung động, kích động giữ lấy áo ngoài màu trắng của anh, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Không chỉ vậy, cô còn cảm thấy có chút cảm giác choáng váng trước mặt, mà cảm giác càng ngày càng mạnh. Một giây sau, cô ngay lập tức ngất xỉu trong ngực Dạ Mạc Thâm. Từ khi hai người gặp nhau căn bản chưa kịp nói câu nào, Hàn Mộc Tử đã ngất xỉu trong ngực anh. Lông mày Dạ Mạc Thâm nhíu chặt, trực tiếp bế xốc cô lên. “Mau đuổi theo, người chạy hướng bên kia!” Geogre mang theo một đoàn người trực tiếp xông lên tầng, La Lệ phía sau sau khi nhìn thấy Hàn Mộc Tử thì ngừng lại, thở hồng hộc nhìn cô. “Mộc Tử? Tổng giám đốc, cô ấy không sao chứ?” Dạ Mạc Thâm nhìn người đến, trong ấn tượng không có khuôn mặt này nhưng nhìn vẻ lo lắng của cô ấy chắc là bạn của Mộc Tử, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn xụ mặt trả lời một câu: “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.” Nói xong, Dạ Mạc Thâm xốc cô lên, trực tiếp xoay người đi xuống tầng dưới. La Lệ gật nhẹ đầu, vô thức quay người muốn đi theo. Đi được hai bước thấy dáng người cao lớn kia vậy mà lộ ra vẻ lạnh lùng vô cùng, bước chân La Lệ lập tức dừng lại. Quên đi, mặc dù cô rất lo lắng cho Mộc Từ, nhưng đó dù sao cũng là tổng giám đốc của công ty, cô không quen biết gì anh ta, chứ đừng nói đến quen thân. Trước đó cô cũng không ngờ có thể nói chuyện với người này, dù sao cô cũng chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty. Bây giờ đi theo đúng là có hơi kỳ lạ. Cô theo chân Geogre đến, tốt nhất vẫn là cùng Geogre đi tìm người. Còn về phần Mộc Tử, nhìn Dạ Mạc Thâm lo lắng như thế, cô chắc chắn sẽ bình an vô sự. Sau khi hạ quyết tâm, La Lệ yên lặng xoay người, cất bước chạy về phía Geogre. Đoan Mộc Tuyết đẩy Hàn Mộc Tử xuống xong liền xoay người chạy. Cô ta ngay lập tức hối hận! Vì sao mình xúc động như thế, rõ ràng cô ra nói với mình sẽ thay mình nói chuyện, chứ không phải lừa mình, chỉ là tốc độ của bọn họ quá nhanh cho nên mới tìm đến được. Nếu như cô ta vừa rồi không làm gì thì còn có thể thanh minh cho bản thân vài câu. Nhưng bây giờ thì sao? Cô ta đẩy Hàn Mộc Tử xuống. Vừa rồi… giọng nói kia Đoan Mộc Tuyết thấy rất quen, trước kia là Geogre theo cô ra một thời gian dài, tên đó… trước đây còn vô cùng thích mình.
Geogre nhìn ông ta một chút, lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi người phụ nữ kia vào phòng anh?” Vị khách gật đầu: “Đúng, cô ta đột nhiên xông lên, cướp thẻ phòng của tôi, sau đó đi vào khóa trái cửa lại.” Geogre nhíu mày, biểu cảm có chút không vui, vị khách kia thấy anh ta dẫn theo nhiều người như thế bị dọa lui về sau mấy bước: “Chuyện này không liên quan đến tôi, cô ta tự xông đến.” “Biết rồi, chúng tôi có việc phải xử lý nơi này, các người đi trước đi.” Vị khách do dự: “Thẻ phòng của tôi…” Geogre rút ra một tập tiền đưa cho anh ta: “Đi trước đi, xử lý xong căn phòng kia vẫn là của anh, hiểu không?” Đây là một nhà trọ nhỏ, giá một đêm rất rẻ, khách trọ thấy anh ta vừa ra tay là đưa nhiều tiền như thế, lập tức liền không bình tĩnh, nhanh chóng đưa tay ra nhận tiền sau đó chạy qua một bên. La Lệ cũng đuổi đến ngay lúc này, cô chống hai tay lên eo đứng trước mặt Geogre. “Người đâu rồi? Đuổi không kịp sao?” Nghe vậy, Geogre nhìn cô một cái, sau đó nhìn vào phòng: “Trống vào đó rồi.” La Lệ nhìn thoáng qua căn phòng, lại nhìn nhìn những người vây quanh ở cổng, mấp máy môi, xem như hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, Geogre hỏi cô: “Làm gì thế?” “Gọi cảnh sát chứ sao, nếu không nhà trọ sẽ không phối hợp mở cửa cho chúng ta.” Nghe thấy cô muốn gọi cảnh sát, Geogre vô thức đưa tay ra ngăn cản động tác của cô, La Lệ khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao thế?”