Chương 877: Không trách nó thì trách ai Nhắc đến Dạ Mạc Thâm, trong mắt của Uất Trì Kim có chút tức giận, phẫn nộ nói: “Cái thằng quách con này thật sự là quá đáng quá, lại làm còn bị thương thành ra thế này, Tiểu Tuyết… Con yên tâm, Ông nội Uất Trì tuyệt đối sẽ làm chủ cho con, nó dám làm con bị thương thành bộ dạng thế này, thì nó phải chịu trách nhiệm!” Nghe thấy Uất Trì Kim nói vậy, Đoan Mộc Tuyết đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi: “Ông nội Uất Trì, vậy khoản thời gian này con có thể ở lại nơi này được không? Con sợ ông nội và anh hai cháu biết thì sau này sẽ…” Nói đến đây, cô ta rất thông minh không tiếp tục nói tiếp nữa, Uất Trì Kim liền nói tiếp: “Cháu cứ yên tâm ở đây, là cháu ngoại của ông đã hại cháu bị thương thành ra như vậy, ông nội Uất Trì là người nói đạo lý, sẽ không mặc kệ cháu đâu, hơn nữa, cháu là cháu dâu tương lai của ông nội Uất Trì, chỗ của ông và anh của cháu để ông đi giao phó.” “Cảm ơn ông nội.” Biểu hiện của Đoan Mộc Tuyết hơi cúi đầu xuống, ánh mắt lóe lên một chút ánh sáng gian xảo, ông nội Uất Trì chắc là không biết cô đã bỏ thuốc cho Dạ Mạc Thâm, dù cho có biết thì sao, đến lúc đó cô ta cũng sẽ không thừa nhận, dù sao tách trà đó là do người giúp việc của nhà họ Uất trì của bọn họ mang đi, cô ta đã mua chuộc người giúp việc đó rồi, người giúp việc đó đã lấy tiền của cô ta, dù cho có chết cũng sẽ không nói ra. Còn Dạ Mạc Thâm, cũng đã phát sinh loại truyện như thế này rồi, anh chắc là cũng không phải là loại người đem chuyện này ra nói trước mặt mọi người. Cô ta chỉ cần đợi anh chịu trách nhiệm là được rồi. Vừa hay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. “Ai đó?” Tâm trạng Uất Trì Kim không tốt, cho nên giọng điệu cũng có chút không kiên nhẫn. Vu Ba đứng ngay trước cửa, rất cung kính nhìn Uất Trì Kim: “Ông cụ, cậu Thâm đã quay về rồi.” Nghe nói thế, mắt của Đoan Mộc Tuyết sáng lên, anh đã quay về rồi? Trong lòng cô ta vui mừng, anh cuối cùng cũng quay lại rồi, nhưng mà rất nhanh Đoan Mộc Tuyết lại nghĩ đến chuyện gì đó, biểu cảm có chút nghiêm trọng. Bởi vì cô ta rất quý trọng cơ hội đêm hôm qua, cho nên cô ta đã bỏ thuộc Dạ Mạc Thâm với liều lượng rất mạnh, khi đó Đoan Mộc Tuyết chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó chính là nhất định phải giữ Dạ Mộc Thâm ở lại. Nhưng sau đó lại nghĩ đến nếu anh đã đẩy ngã bản thân cô ta rồi, bản thân đụng đầu nổi đầy sao, khi thu hồi lại tinh thần muốn tìm anh, thì đã không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa. Sau đó Dạ Mạc Thâm biến mất cả một đêm, bây giờ quay về, Một đêm đó… Chắc là đã bị ai chiếm tiện nghi lớn rồi. Nghĩ rồi lại nghĩ, Đoan Mộc Tuyết tức giận nắm chặt quả đấm, thật không ngờ được cô ta lại tự mình tạo cho người khác cơ hội. Chỉ có điều vậy thì đã sao, ai bảo cô ta là cô chủ nhỏ của họ Đoan Mộc. Uất Trì Kim nghe thấy Dạ Mạc Thâm Quay về, giống như là chạm phải dây thần kinh kích thích, đứng phắt dậy: “Nó còn mặt mũi quay về sao, vậy được, ngay bây giờ tôi sẽ đi gặp nó xem nó muốn cái gì!” “Ông nội Uất Trì.” Đoan Mộc Tuyết lại đổi giọng điệu nhọ nhẹ gọi ông ta một tiếng, làm ra bộ dạng nói đỡ cho Dạ Mạc Thâm: “Ông đừng trách anh Thâm nhé, chuyện này… Không thể trách anh ấy được.” “Không trách nó thì trách ai? Cháu ở đây nghỉ ngơi cho tốt, đợi ông nội đi xử lý nó.” Nói xong, Uất Trì Kim liền rời khỏi phòng, bác sĩ cũng để cho Đoan Mộc Tuyết nghỉ ngơi, sau đó mới rời khỏi. Còn quản gia Vu Ba thì đi theo sau lưng của Uất Trì Kim xuống lâu, vừa đi vừa nghe ông cụ tức giận nói: “Vu Ba, mang gia pháp lên đây.” Vu Ba: “… Ông cụ, cậu Thâm đã lớn đến như vậy rồi, dùng gia pháp sợ là không thích hộp đâu ạ.” Quan điểm của ông cụ hơi truyền thống, cho nên hiện nay nhà họ Uất Trì vẫn còn tồn tại gia pháp. Uất Trì Kim nghe thế, khựng bước chân lại, không hài lòng nhìn Vu Ba. “Vu Ba, ý của ông là sao? Dù cho nó có lớn đến đâu, nhưng nó làm cho Tiểu Tuyết bị thương thành ra bộ dạng này, không dùng gia pháp thì chắc nó đã quên mình họ gì rồi.” Nghe thế, Vu Ba lại y thức được đưa tay ra sờ sờ mũi mình, nói đỡ cho Dạ Mạc Thâm vài cầu: “Tùy cậu chủ Thâm ở trong nhà khoảng thời gian này không lâu, nhưng có thể thấy cậu chủ Thâm không giống dạng người bồng bột, hơn thế nữa, có nói sao thì cô Đoan Mộc cũng là con gái, cậu chủ Thâm dù cho có tức giận đến đâu, cũng không đến mức ra tay với cô Đoan Mộc.” Suy nghĩ của Vu Ba và Uất Trì Kim không giống nhau, ông ta chỉ là một quản gia, chuyện này mà nói đối với ông ta là chuyện của người ngoài. Người ở ngoài cuộc ấy mà, nhìn mọi chuyện luôn sáng suốt và tỉ mỉ hơn người trong cuộc. Không giống như Uất Trì Kim, trong đầu toàn là suy nghĩ cố chấp cổ hủ của bản thân, sau đó lại tự đúc kết là cháu ngoại của mình làm chuyện quá đáng quá. Nhưng theo như Vu Ba thấy được, cậu Thẩm một chút cũng giống dạng người có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà dù cho có là như vậy, Uất Trì Kim được lời nói của ông ta chỉ điểm, trong đầu đột nhiên tỉnh táo lại một lát. Ông ta khẽ hít mặt lại, ánh mặt vô cùng nghiêm trang sắc bén nhìn Vu Ba. “Cho nên… Ý của ông là…?” Vu Ba nhẹ nhàng nói một tiếng: “Theo như tôi phỏng đoán bên trong có thể có sự hiểu lầm nào đó, ông cụ, cậu Thâm có nói thế nào cũng là đứa cháu ngoại mà ông không dễ dàng gì mới tìm lại được, ông cụ đừng vì bất kỳ nguyên nhân gì mà… Làm tổn thương nội tâm của cậu Thâm.” Uất Trì Kim: “…” Không thể không nói, Vu Ba không thẹn là người ở bên cạnh ông ta lâu như thế, những lời nói này hoàn toàn chạm đến giới hạn tâm lý của Uất Trì Kim. Ông ta lâm lúc cảm thấy là, bản thân làm như vậy là đang ép bức đứa cháu ngoại mình, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ép anh đến mức không chịu nổi nữa. Nhưng suy nghĩ lại, năm đó mẹ của anh gặp phải thảm cảnh. Uất Trì Kim lại cảm thấy, bản thân ông do cho có làm cho người chán ghét đi một chút, thì có gì là không được chứ? Ông ta hy vọng đứa cháu ngoại này có thể mãi mãi ở bên cạnh ông ta. Nghĩ đến đây, Uất Trì Kim giọng điệu nghiêm trọng thở một hơi: “Tôi biết ý ông muốn nói là gì, được rồi, ông không cần nói thêm nữa, tôi có cách suy nghĩ của tôi.” Đại sảnh dưới lầu, Geogre và Dạ Mạc Thâm đã đến được một lúc, Vu Ba đã đi tìm ông cụ Uất Trì Kim. Rất nhanh, Vu Ba dẫn theo người đến. Nhìn hai người tư từ tiến đến gần bọn họ, Dạ Mạc Thâm cũng đứng dậy. Bốp! Uất Trì Kim đưa tay lên, khí thế hùng hổ vung gậy đánh vào bả vai của Dạ Mạc Thâm. Ôi mẹ ơi! Geogre căn bản không căn lại kịp, anh ta thẩm chí còn chưa kịp nhìn rõ thì Uất Trì Kim đã ra tay, thì cây gậy đã giáng xuống bả vai của Dạ Mạc Thâm rồi. Âm thanh đo văng lên một tiếng, nghe thôi cũng cảm thấy đau. Geogre lập tức đứng dậy: “Uất Trì, ông làm gì thế hả?” Người đi theo sau lưng ông ta Vu Ba cũng giật mình, vốn dĩ ông ta tưởng rằng những lời nói vừa rồi của bản thân đã có thể khiến ông cụ ít nhiều gì cũng nghe lọt được chút, ai biết được ông ta lại vừa gặp mặt đã ra chiêu. Hơn nữa nhìn bộ dạng của cậu Thẩm, dương như không có ý tránh né. Nếu không thì dựa vào thân thủ của cậu chủ Thâm, dự là có thể tránh ra, Vu Ba im lặng suy nghĩ, Dạ Mạc Thâm thật là không muốn tránh, chỉ cần không ép anh đính hôn với Đoan Mộc Tuyết thì chuyện gì cũng được, chịu một gậy này cũng không sao, Uất Trì Kim đã bớt giận, sửng người một lát mới nói chuyện đàng hoàng. Thật ra ông ta cũng có dự tính của bản thân mình. Uất Trì Kim cũng không hề nghĩ là anh lại không tránh ra, cứ như thế đứng yên chịu trận. Một gậy này của ông ta thật sự không nhẹ, còn tưởng rằng tên nhóc thối tha này sẽ tránh ra, ai biết được… Ngay lập tức, Uất Trì Kim có chút đau lòng, chẳng qua là không biểu hiện ra mà thôi, ngược lại còn hạ khắc nói: “Thằng quách con này, cháu đã làm Tiểu Tuyết bị thương thành ra thế này, còn dám quay về đây!”