Chương 867
Vu Ba đứng một mình ngoài cửa, sau khi ăn chuông cửa xong liền đứng chờ ở đó.
Lúc đầu anh không có cơ hội đi vào, vẫn là dùng thân phận của mình, kiểm tra nửa ngày mới có thể đi vào tìm Dạ Mạc Thâm.
Đương nhiên, vì lý do an toàn, một bảo vệ tòa nhà cũng đi cùng phía sau ông ta.
Cũng không biết đứng chờ bao lâu, cuối cùng của cũng mở ra.
Cuối cùng Vu Ba cũng thấy được Dạ Mạc Thâm, biểu cảm của ông ta có chút kích động: “Cậu Thâm, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu.”
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm liếc qua quản gia Vũ Ba, thần nhiên nói: “Chủ Vụ, đã muốn thể này rồi, còn có việc gì sao?”
Nói xong ánh mắt anh liếc qua bảo vệ phía sau ông ta.
Bảo vệ tòa nhà lúc này mới xác nhận hai người bọn họ quen nhau, nhân tiên nói: “Hóa ra là người quen thật, vậy tôi đi xuống trước
Sau khi bảo vệ tòa nhà rời đi, Vu Ba mặt mo ngại cùng cười cười, nói khẽ: “Cậu Thâm, chủ Vụ gọi điện cho cậu cậu không nghe, cho nên chỉ có thể tự mình tìm đến cửa”
Nghe vậy, ánh mắt Dạ Mạc Thậm lạnh đi mấy phần: “Tôi biết ông muốn làm gì, hôm nay tôi không quay về đâu.”
“Cậu Thâm, nói thế nào đó cũng là ông ngoại của cậu, cậu Thâm tính tình như trẻ con thế này là không được.”
Dạ Mạc Thâm nhíu lông mày, trẻ con đùa nghịch? Anh đã lớn như thể, sao có thể cư xử như trẻ con? Anh làm như vậy chẳng qua là để thể hiện cho Uất Trì Kim thấy ý kiến của mình bất kể thế nào cũng sẽ không thay đổi.
Mặc dù thời gian anh quen biết với Hàn Mộc Từ không dài.
Nhưng Hàn Mộc Từ cho anh cảm giác lấp đầy nội tâm trống rỗng, cảm giác khi mấy đi thì trong lòng cũng không còn gì nữa.
Đời này anh sẽ không thể nào từ bỏ cô.
Vụ Ba tiếp tục hỏi: “Cậu Thâm, thật không dám giấu gì, tình trạng bây giờ của ông chủ không tốt lắm, ông ấy cũng nói rồi… nếu tối nay cậu không về nhà. vậy thì ông ấy có thể sẽ
Nói đến phần sau, Vụ Ba thở dài một hơi: “Tôi đi theo ông chủ nhiều năm như thế, có thể nhìn ra được không phải ông ấy nói đùa. Bất kể như thế nào, nếu như muốn phân cao thấp với ông ngoại của cậu, thì dù sao câu Thâm vẫn là con cháu, một số lúc…
Vu Ba dừng một chút, không nói gì thêm nữa.
Ông ta đã nói đủ nhiều, người thông minh như tất Trì Thâm sao có thể nghe không hiểu.
Khỏe môi Dạ Mạc Thâm giật giật, cười lạnh: “Nếu như hôm nay tôi thỏa hiệp thì sau này chuyện giống như thế này có phải sẽ càng ngày càng nhiều hay không? Ông ngoại cảm thấy như thế này có thể uy hiếp được tôi?”
Vu Ba: “
Anh nói như vậy cũng không phải là không có lý.
“Đi thôi”
Ngay lúc Vu Ba định nói gì đó để khuyên nhủ Dạ Mạc Thâm, một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau,
Vu Ba nhìn về phía giọng nói. Da Mạc Thần cũng đồng thời nhíu mày không vui quay mặt nhìn sang: “Không phải bảo em vào phòng sao?” rồi
Hàn Mặc Tử mặc áo khoác đứng đó, nghe vậy có chậm rãi bước lên, gật đầu với Vu Ba: “Chú Vu
Vu Ba cũng nhẹ gật đầu với cô.
“Anh trở về đi, nói thế nào anh cũng là con cháu, nếu như muốn phân rõ cao thấp với ông ngoại cũng không thể làm như thế được.”
Dạ Mạc Thầm đứng bất động ở đó, nhíu chặt lông mày mãi không ra. Mà câu nói này lại làm cho ánh mắt của Vu Ba nhìn Hàn Mộc Tử nhiều hơn mấy phần tán thường, sau đó nói: “Ánh mắt của cậu Thâm đúng là tốt, suy nghĩ của cô Hàn là đúng. Cậu Thâm, cậu nghĩ một chút, nếu như cậu đối xử như thế với ông chủ, ông chủ cũng sẽ càng thêm mâu thuẫn với cô Hàn.
Thật không dám giấu giếm, Tiểu Tuyết nhà Đoạn Mộc vẫn đang ở nhà họ Uất Trì, vừa rồi lúc tôi ở bên ngoài cũng nghe được một chút. Cô Đoan Mộc nói có thể không cùng cậu đính hôn nhưng muốn gặp mặt câu, nói với cậu mấy lời sau cùng”
Dạ Mạc Thâm cười lạnh: “Những chuyện này có quan hệ gì với tôi sao? Cô ta muốn đính hôn có thể đính hôn sao?”
Ông tay áo truyền đến lực kéo, Hàn Mặc Từ giặt giật tay áo của anh: “Anh đi đi, như chủ nói đó, nếu như anh thật sự vì em mà đối đầu với ông ngoại thì anh chỉ làm cho ông ngoại càng ghét em hơn thôi.”
Hàn Mặc Từ bước lên mấy bước, khỏe mỗi mim cười một chút: “Em chưa ngủ đâu, anh đi nhanh về nhanh, em chờ anh quay lại.”
Máy câu nói rất nhẹ nhàng như lại nhanh chóng đâm thẳng vào tim Dạ Mạc Thâm, anh có chút dừng lại, ánh mắt thâm trầm rơi vào mặt Hàn Mộc Tử.
“Lo lắng anh không quay lại sao?”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Anh sẽ không.”
Ảnh mắt hay giọng nói của cô đều vô cùng kiên định, không hề có chút do dự nào, vô cùng tin tưởng Dạ Mạc Thâm.
Có được sự tin tưởng này của cô, Dạ Mạc Thâm vô thức đưa tay chạm lên mũi cô một cái.
“Chờ anh về”
“Vâng!
Trước khi đi, Vu Ba cảm ơn nhìn Hàn Mộc Từ một chút: “Cảm ơn cô Hàn đã mở miệng nói giúp, lão quản gia già này cảm ơn cô Hàn Mặc Tử ” Chủ Vụ quá lời rồi, tôi cũng là không muốn vì mình mà quan hệ của hai ông cháu anh dy xấu đi.
“Cô Hàn rất hiểu chuyện, mong là ông chủ có thể chấp nhận cô “Cảm ơn.”
Sau đó, Dạ Mạc Thâm để cô khóa kỹ cửa, bạn đêm nghe chuông cửa không được phép mở cửa, chờ anh vě.
Sau khi Hàn Mộc Tử xác nhận cho anh yên tâm Da Mạc Thâm liền đi theo Vu Ba.
Sau khi hai người đi, Hàn Mộc Tử quay về phòng minh, nằm trong chăn, lại nhớ đến những lời Vu Ba vừa mới nói.
Ông ta nói, Đoan Mộc Tuyết muốn gặp mặt Dạ Mạc Thậm lần cuối, sau đó không đính hôn với anh sao?
Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm giác được có một chút không đúng, mấy lần trước gặp mặt Đoan Mộc Tuyết, ánh mắt của cô ta không phải là bộ dạng của người cam tâm từ bỏ như thế.
Sao đột nhiên lại đổi giọng rồi?
Chẳng lẽ có âm mưu gì trong đó sao? Càng nghĩ Hàn Mặc Từ lại càng thấy không yên lòng thể là lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Geogre.
Geogre nhận diện thoại của Hàn Mộc Từ vào thời điểm còn đang ở bên ngoài ăn chơi đàng điểm, thấy có gọi điện thoại cho mình, thế là lại chạy ra ngoài.
Người ở bên cạnh nhịn không được phần nàn.
“Sao gần đây buổi tối Geogre nhận được nhiều điện thoại thế? Mỗi đêm đều có người tìm anh ta, rất cuộc là có chuyện gì nhỉ?”