Chương 739
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Dạ Lẫm Hàn.
Nhưng Dạ Lẫm Hàn chỉ nhìn Hàn Mộc Tử, nhưng mà cô lại không hề nhìn anh ta mà đang đọc một sấp tài liệu trước mặt, bày ra dáng vẻ không thèm đếm xỉa tới.
Cái dàng vẻ hoàn toàn không coi anh ta ra gì của cô khiến cho lửa giận trong lòng Dạ Lẫm Hàn dâng lên ngùn ngụt.
Mới chỉ có như vậy thôi mà đã bắt đầu chán ghét anh ta rồi sao?
Nếu như anh ta còn tiếp tục làm những chuyện sau đó thì sẽ sao chứ?
“Theo như lời của bậc chú bác thì là cảm thấy năng lực của tôi chưa đủ sao? Thật ra thì tôi cũng biết, tôi là anh trai nhưng so sánh với em trai Mạc Thâm của mình thì thực lực có phần không bằng. Nhưng những năm gần đây, tôi cũng đã ra sức học hỏi. Bây giờ, Mạc Thâm không có ở đây, Tập đoàn nhà họ Dạ cũng không thể không có người quản lý như vậy mãi được. Mọi người tuổi cũng đã cao rồi, có rất nhiều chuyện chỉ có thể lực bất tòng tâm. Cho nên, Lẫm Hàn muốn tự đề cử mình làm Tổng giám đốc tạm thời, cũng không phải là có ý định muốn thế chỗ. Mong các vị chú bác ở đây tránh hiểu lầm.”
Nói một mạch hết sức thành khẩn.
Nhưng có vẻ lão Trần không thuận mắt dáng vẻ này, nghe thấy vậy còn hừ lạnh một tiếng.
“Cậu coi chúng tôi là trẻ con hết à? Dễ bị thuyết phục bởi những lời ngon ngọt.”
Tiêu Túc tán đồng gật đầu: “Lão Trần nói đúng. Cái gì mà chức vụ tạm thời thay mặt Tổng giám đốc chứ. Ân oán giữa chúng tôi và cậu cả Dạ không phải là không có ai biết. Ồ, không đúng… Bây giờ, cậu đã không còn là cậu cả Dạ nữa rồi. Vào một buổi sáng sớm của mấy năm về trước, cậu đã rời khỏi Tập đoàn nhà họ Dạ rồi mà.”
“Ông.” Dạ Lẫm Hàn không ngờ rằng ông ta lại nói chuyện khó nghe như vậy, nhất thời sắc mặt có chút khó coi. Ông cụ Dạ giận đến nỗi thổi râu phù phù: “Làm càn, một người trợ lý nhỏ bé như cậu, sao lại dám nói ra những lời như vậy cơ chứ?”
Nói xong, ông cụ Dạ nhìn về phía Hàn Mộc Tử, nghiêm nghị nói: “Hơn nữa ai cho phép cô ngồi ở cái vị trí đó? Cho dù cô có là vợ của Mạc Thâm thì cũng không có quyền thay thế cậu ta, ngồi lên cái vị trí đó.”
“Đúng vậy, cho dù cô có là vợ của cậu Dạ thì dù sao cô cũng chẳn có quyền lực gì để mà ngồi vào cái vị trí đó thay cho cậu Dạ cả. Những chuyện này không hợp lý chút nào.”
Mọi người bắt đầu kháng nghị, Hàn Mộc Tử nhìn tình hình trước mặt. Cô biết, nếu như lúc này không lấy sấp tài liệu đó ra không được, nhếch mỗi: “Nếu như tôi có trong tay cổ phần của Tập đoàn nhà họ Dạ thì sao chứ?”
“Cái gì cơ?”
Mọi người có chút giật mình: “Tại sao trong tay cô lại có cổ phần của Tập đoàn nhà họ Dạ”
“Chẳng lẽ Dạ Mạc Thâm cho cô sao?”
Sắc mặt Dạ Lẫm Hàn cũng biến đổi, rồi sau đó híp mắt lại đầy nguy hiểm.
Trước đó anh ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Chẳng qua là anh ta cảm thấy, Dạ Mạc Thâm sẽ không phải là loại người như vậy. Cho dù có thích Hàn Mộc Tử thì cũng sẽ không chia cổ phần cho cô.
Huống hồ, lễ cưới của hai người còn chưa được chính thức cử hành. Sao anh có thể chịu chia cổ phần cho Hàn Mặc Tử chứ?
“Cho dù cậu Dạ có chia cổ phần cho cô thì sao cơ chứ? Những người đang ngồi ở đây, có ai là không có cổ phần đầu? Nhưng không phải là chúng tôi, ai cũng có thể thay thế cậu Dạ ngồi vào vị trí đó.”
Hàn Mộc Tử cúi đầu, đưa sấp tài liệu trong tay cho lão Trần. Đúng lúc đó, Tiêu Túc cũng đi đến giữa Hàn Mộc Tử và lão Trần.
Lão Trần cho rằng đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Mới đầu ông ta còn cho là như vậy, nhưng chỉ nửa phút sau, sau khi nhìn nội dung bản hợp đồng, lão Trần trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi.
Mọi người đều tò mò nhìn qua đây, quả thực rất tò mò về nội dung của bản hợp đồng.
“Đây…”
Lão Trầm đóng bản hợp đồng lại rồi sau đó trả lại nó cho cô. Ông ta đứng dậy, trịnh trọng tuyên bố: “Đúng là cô ấy có quyền ngồi ở vị trí này.”
Mọi người: “?”
Chân mày Dạ Lẫm Hàn cau lại, rốt cuộc nội dung trong bản hợp đồng kia là gì? Sao lại có thể khiến cho lão Trần phải thay đổi sắc mặt.
“Các vị, cậu Dạ đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần trong tay mình cho cô ấy rồi. Đừng nói là có quyền thay cậu Dạ ngồi đây dự cuộc họp mà bây giờ, cô ấy cũng có quyền trực tiếp quản lý công ty.”
Mọi người: “?”
Cái gì? Là bọn họ nghe lầm sao? Cậu Dạ đã chuyển nhượng hết cổ phần trong tay cho Hàn Mộc Tử ư? Cái quái quỷ gì thế này? Làm sao có thể chứ?
“Lừa gạt mọi người sao? Ông trông thấy cậu Dạ xảy ra chuyện, cho nên mới cố ý nói như vậy à? Dù sao cậu ấy cũng đã chết rồi, bất luận là nói như thế nào thì cũng là chết không đối chứng.”
Vẻ mặt của một người ngồi bên cạnh chú Lâm bỗng nhiên vô cùng kích động, nói.
Cũng không biết là câu chữ nào của ông ta đạp phải đuôi của Hàn Mộc Tử. Trong phút chốc, cô trợn mắt lên nhìn, vô cùng tức giận nhìn về phía người kia, lạnh giọng nói: “Ai nói với ông rằng anh ấy đã chết?”
Người bị Hàn Mộc Tử nổi giận sợ đến nỗi lắp bắp, không nói ra lời: “Cái đó. Không phải máy bay đã gặp chuyện rồi sao?”
Hàn Mộc Tử đứng dậy, giọng nói đầy lạnh lẽo: “Anh không thấy có người còn sống sót sao? Anh nghe phía Chính phủ tuyên bố rằng anh ấy đã chết à? Nếu như không thì anh dựa vào đâu mà đám nói như vậy? Nếu như sau này anh còn nhắc đến một chữ chết nào nữa thì tôi lập tức kiện anh tội xâm phạm danh dự và nhân phẩm của người khác. Anh có tin không?”
Lần này, đối phương bị lời giải thích của Hàn Mộc Tử làm cho á khẩu không thể nói thêm gì nữa. Người ngồi phía sau cũng kéo kéo anh ta, lúc đó anh ta mới bất đắc dĩ lui xuống.
Tiêu Túc nhìn thấy một màn này, trong lòng âm thầm tặng cho cô một điểm thưởng.
Cách làm của mợ hai quả thật là đã gây ấn tượng mạnh với anh ta.
Hàn Mộc Tử nhìn quanh bốn phía: “Các vị, bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn nhà họ Dạ. Trong khoảng thời gian Dạ Mạc Thâm không có ở đây, tôi sẽ đảm nhiệm thay chức vụ của anh ấy. Sau này, tất cả những việc lớn nhỏ trong công ty còn cần phải nhờ mọi người chỉ bảo nhiều.”
Những người ở đây đều là những lão hồ lỵ, nhìn mãi cũng không thể hiểu nổi tại sao Dạ Lẫm Hàn lại mời ông cụ Dạ xuống núi để làm cái gì nữa? Nhưng có điều ông cụ cũng không đứng về phe ai cũng như là không tùy tiện đứng về phe nào đó, chẳng qua chỉ là xuống núi xem hổ tranh giành thôi.”
Chú Trần nghe thấy vậy, đứng dậy đầu tiên.
“Bất kể là khi nào, Tập đoàn nhà họ Dạ của chúng ta cũng chưa từng xuất hiện tình trạng Tổng giám đốc nữ. Nhưng có điều… Hôm nay, Mạc Thâm không có ở đây, cũng không còn cách nào khác. Vậy thì cứ tính vậy đi, trước khi Mạc Thâm trở lại, cô sẽ thay cậu ấy làm Tổng giám đốc tạm thời.”
Từ khi mới bắt đầu, chú Trần đã hết sức ủng hộ cô. Hàn Mộc Tử quay người về phía ông ta rồi chủ động hạ thấp thân phận của mình, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chú Trần. Nhưng mà lý lịch của tôi không cao, không thích hợp ngồi vào vị trí Tổng giám đốc. Tôi sẽ mời đến một vị Phó tổng giám đốc, còn vị trí Tổng giám đốc thì vẫn nên đợi Mạc Thâm quay trở lại thì hơn”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!