Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 671

Tảng đá lớn mà Dạ Mạc Thâm để trong lòng dường như đã được đặt xuống, Đậu Nhỏ lại khịt mũi nho nhỏ, chỉ có mình anh mới nghe thấy.

Ba toàn thể này, thế mà mẹ còn thay ba nói chuyện. Đậu Nhỏ hơi khó chịu và ậm ừ một chút: “Vậy thì ông ấy đối với mẹ thế nào? Nếu ông ấy không tốt với mẹ, Đậu Nhỏ cũng không muốn người ba này đâu

Nghe đến đây, Dạ Mạc Thâm lại cảm thấy tim mình như thắt lại, có chút đau đầu mà đưa tay miết miết mi tâm.

Thắng nhỏ này …

Sao lại có cảm giác nó là một đứa tinh quái, cứ tìm phiền phức cho mình?

Nhưng thử nghĩ lại thì, nếu anh là Đậu Nhỏ, anh cũng sẽ phản kháng lại người đàn ông đột nhiên xuất hiện tự nói là ba ruột của mình này.

Dù gì thì năm năm qua cũng chẳng hoàn thành nổi nghĩa vụ gì, giờ lại đột nhiên xuất hiện nói là ba, thắng nhóc kia làm sao có thể tin được.

Những thứ này đều cần thời gian. Nghĩ đến đây, trong lòng Dạ Mạc Thâm dần bình tĩnh lại.

“Mặc kệ con có muốn hay không thì ông ấy cũng vẫn là ba còn.” Hàn Mộc Tử thở dài nói nhỏ: “Để ông ấy ở bên cạnh được không?”

Đậu Nhỏ giả vờ như không nhìn thấy Dạ Mạc Thảm lắc đầu: “Không đâu mẹ ơi.

“Vậy thì con nghe mẹ nói. Ánh mắt Hàn Mạt Tử nhìn con trai mình bằng dịu dàng, mỉm cười, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng nói: ” Bất kể người kia trước đây ở đâu, nhưng bây giờ ông ấy xuất hiện, vậy ông ấy là ba của con, cho dù con không muốn nhận ông ấy là ba thì ông ấy vẫn là ba của con. Vì vậy… đối với việc con có nhận hay không cũng không có nhiều quan hệ. Hơn nữa năm năm qua … Mẹ có thể cũng có một số sai lầm, nhưng bây giờ thì đã hiểu rõ rồi, ch nên Đậu Nhỏ … Coi như là

Nề mặt mũi của mẹ, đừng gây khó dễ cho ba con, được không? ”

Hàn Mộc Tử đang suy nghĩ gì vào lúc này?

Kì thật cô có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác và nghĩ đến cảm xúc của Dạ Mạc Thâm lúc này, nếu đổi lại là cô cô cũng không thể chịu đựng được. Đặc biệt là hai vấn đề cuối cùng kia, Dạ Mạc Thâm rất bận tâm.

Cũng chính là Dạ Lầm Hàn, mặc dù anh không ở trước mặt Hàm Mộc Tử nói hận Dạ Lẫm Hàn. Thế nhưng người phá hủy gia đình mình, sao anh có thể không hận Dạ Lầm Hàn cho được?

Cái loại tâm tình bị kẻ thứ ba phá hỏng này, Hàn Mộc Tử cũng vừa mới lĩnh hội. Không phải hồi đó cô và Lâm Giang đã bị kẻ thứ ba xen vào sao?

Công tâm mà nói, cô cũng chán ghét.

Vì vậy tâm trạng của Dạ Mạc Thâm vẫn có thể hiểu được. Đậu Nhỏ bĩu môi bất mãn nói: “Mẹ, mẹ nghĩ cho ông ấy như vậy, ông ấy có biết không?”

Điều này là cố ý nói với Dạ Mạc Thâm đang đứng trong góc, Dạ Mạc Thâm sở sở cắm, cảm thấy hình tượng của mình trước mặt đứa con đột nhiên sụp đổ.

Vốn dĩ thắng nhỏ đã ghét anh, nay lại anh lại mang người đi mà khôn dân mẹ nó theo, nhất định là Đậu Nhỏ càng ghét anh hơn.

Dạ Mạc Thâm mím môi mỏng, đột nhiên có chứt xấu hổ. Còn Hàn Mộc Tử ở đẳng kia thì cười nhạt: “Được rồi, trẻ con đừng hỏi chuyện người lớn, nên làm gì trong lòng mẹ tự có dự tính. Ngày mai nhớ kêu ba đưa con đi học. Cặp xách mẹ sẽ thay còn đưa đến trường học, biết không?”

Ồ. Đậu Nhỏ gật đầu, vẫn rất đau lòng cho mẹ nhà mình.

“Muộn rồi, đi ngủ sớm đi, đừng để ngày mai ngủ gật ở trường.”

Chúc mẹ ngủ ngon, chụt chụt.”

Đậu nhỏ hôn nhẹ vào màn hình, sau đó mới tất gọi video. Sau khi tắt điện thoại, Đậu nhỏ làm tổ trên ghế sofa,nói nhỏ: “Hừ, mẹ ngốc.”

Dạ Mạc Thâm đứng bên ngoài nghe vậy mà lòng đau nhói, anh không đi vào, thay vào đó, anh tìm một người hầu chăm sóc cho Đậu nhỏ sau đó tự mình quay lại phòng làm việc. Sau khi về thư phòng, Dạ Mạc Thâm theo bản năng muốn gọi điện thoại cho Tiêu Túc.

Nhưng khi anh lấy điện thoại ra, chợt nhận ra điện thoại của anh vẫn nằm trong tay thắng nhóc kia, rơi vào đường cùng, Dạ Mạc Thâm đành phải lấy trong tủ ra một chiếc điện thoại dự phòng, điện thoại mới thông.

Dường như anh lại nghĩ ra điều gì đó, vội vàng cúp máy. Nếu lúc này lại điều tra, vậy chẳng phải anh phải làm một người thất hứa sao?

Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm đặt điện thoại xuống. Cũng thế.

Ngày hôm sau, Hàn Mộc Tử dậy thật sớm, sau đó rửa mặt đánh răng rồi đi xuống lầu làm bữa sáng. Sau khi Tiểu Nhan xuống lầu, thấy Hàn Mặc Tử đã làm bữa sáng xong, cô ấy kinh ngạc: “Sao có dậy sớm vậy?”

Hàn Mặc Tử nhưởng mi cười với cô ấy: “Còn sớm đâu? Chút nữa đến giờ đi làm rồi, còn không mau ăn chút gì đi?”

Lúc này Tiểu Nhan mơi ngồi xuống ăn.

Sau khi ăn xong, Tiểu Nhan nhìn thấy Hàn Mộc Tử trực tiếp lên lầu, khi cô ấy định đi rửa tay sau khi ăn xong thì thấy Hàn Mộc Tử đã chuẩn bị xong xuôi, trên tay cầm theo túi xách của Đậu nhỏ chuẩn bị ra cửa.

“Tớ phải đến trường học trước, chốc nữa cậu có thể đến công ty bằng xe bus.

Tiểu Nhan nhất thời buồn rười rượi: “Không phải chứ? Hai người chúng ta cùng nhau đi làm bao lâu rồi, thế mà cậu không đợi tớ?”

Hàn Mạt Tử bất đắc dĩ nói: “Vậy tớ cho cậu năm phút để hóa trang và chuẩn bị? Cậu làm được không?”

Năm phút? Cô trang điểm cũng không đủ, Tiểu Nhan lắc đầu từ chối: “Quên đi, tớ nên tự mình đi đón xe bus thì hơn, à đúng rồi … Hôm nay cậu … không có chuyện gì chứ?”

Hả? Tớ thì có thể có chuyện gì gì?”

Tiểu Nhan chớp chớp mắt: “Nhìn tâm tình cậu có vẻ như không tồi.

“Chẳng lẽ tâm tình của tớ cần phải tồi sao?”

Cũng không phải vậy, đêm qua Đậu Nhỏ đã bị Dạ Mạc Thâm bắt đi, nhưng cô vẫn ở lại đây, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy không thích hợp.

Vậy mà Mộc Tử sáng sớm đã dậy nấu bữa sáng, chuẩn bị mọi thứ tươm tất như vậy, càng bình thường lại càng cho cô ấy cảm giác không bình thường.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!