Chương 669 “Không gọi sao?”
Tiểu Nhan cất điện thoại, “Vậy thì Đậu Nhỏ phải làm thế nào? Cậu Dạ, anh ấy.
“Không sao đâu.
Hàn Mộc Tử khẽ cười: “Đưa đi thì cứ đưa đi đi, anh ấy vừa mới biết chuyện này, dù sao cũng cần thời gian để chấp nhận sự thật, hơn Đậu Nhỏ cũng không phải đứa trẻ ngốc như thế, dù sao cũng là ba ruột của bé nên sẽ không làm hại thắng bé.”
Nghe Hàn Mộc Tử nói như vậy, Tiểu Nhan cũng không nói gì nữa, cô ấy chỉ có thể gật gật đầu.
“Được rồi, trong lòng cậu tự có chủ ý là được ngủ đi, đừng chạy ra ngoài “Được rồi, ngủ ngon.
Tiểu Nhan sở điện thoại rồi đi về, vừa đi được vài bước thì nghe thế giọng nói của Hàn Tử vang lên ở sau lưng.
“Cậu nhớ kỹ là không được lén lút gửi tin nhắn để nói với anh trai tớ về chuyện này. Tớ biết cậu là nghĩ cho tớ, nhưng… chuyện của tớ không cần phải mỗi lần đều nói với anh ấy.
Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan cảm thấy sau lưng của mình cứng lại, sau đó cô ấy gật đầu.
“Tớ biết rồi.”
Ngay khi Dạ Mạc Thâm vừa lái xe ra ngoài thì Đậu Nhỏ, người đang ngồi ở ghế phụ liền mở miệng, giọng nói mềm nhũn.
“Chú muốn đưa cháu đi đâu vậy?
Tay nắm tay lái của Dạ Mạc Thâm hơi run một chút, anh liếc mắt nhìn thoáng qua cơ thể nhỏ bé đang ngồi ở ghế phụ một cái, giọng nói mang theo sự nhẹ nhàng mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.
“Không phải đã nói rồi sao? Không được gọi là chủ mà phải gọi là ba.
Đậu Nhỏ chớp chớp mắt nhìn anh với vẻ mặt hồn nhiên.
“Sao? Gọi một tiếng ba nghe xem?”
Sau khi nói xong câu này, Dạ Mạc Thâm cảm thấy tần suất hô hấp của mình tăng lên rất nhiều, nhưng anh nín thở chờ đợi rất lâu cũng không đợi được một tiếng gọi ba mềm nhũn, có thì chẳng qua cũng chỉ là sự trầm lặng và yên tĩnh.
Dạ Mạc Thâm không nhịn được mà liếc mắt nhìn Đậu Nhỏ một cái.
“Tại sao không lên tiếng?”
Đậu Nhỏ mím cái miệng nhỏ nhắn, sau đó nói: “Cháu không gọi.
Nghe thấy vậy, Dạ Mạc Thâm hít thở sâu.
Tại sao?”
“Mẹ không nói rằng chú là ba của cháu, Đậu Nhỏ không thể gọi lung tung.
Thì ra là như vậy, Dạ Mạc Thâm cười nhạt: “Nhưng mẹ con cũng không nói ba không phải là ba của con, hơn nữa con nhìn xem chúng ta giống nhau như vậy, nếu như ba không phải là ba của con thì còn có ai là ba con?”
Nói xong lời này, cậu bé quả nhiên nhướn người lên nhìn anh chăm chú cẩn thận, rồi sau đó lại ngồi lại, vòng bàn tay nhỏ bé đặt ở trước ngực giống như một người lớn.
“Không được, cho dù chú trông giống hệt Đậu Nhỏ thì Đậu Nhỏ cũng không thể gọi chủ là ba”
“Chuyện này lại là vì sao?”
“Hừ, cho dù chú thực sự là ba của cháu thì cháu cũng không cần chủ làm ba của Đậu Nhỏ Lời nói này giống như một mũi tên nhọn đâm thẳng vào tim của Dạ Mạc Thâm, đúng lúc phía trước là đèn đỏ, anh dừng xe lại rồi nhìn về phía Đậu Nhỏ.
“Có thể nói cho ba biết lý do là gì được không?”
Đối diện với khuôn mặt quá giống mình này, Dạ Mạc Thâm đến bây giờ vẫn cảm thấy kỳ quái, trong lòng cũng có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Người thân của anh ở trên thế giới này chỉ còn lại một người là Tổng An.
Mặc dù xem ra là không có quan hệ huyết thống trực tiếp, nhưng trong huyết thống thì cũng là một người gần gũi. Nhưng giờ lại có thêm một đứa bé có máu mủ của anh chảy trong người.
Loại cảm giác này thực sự khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn và kỳ diệu.
“Hừ, khi Đậu Nhỏ ra đời thì vẫn luôn là mẹ chăm sóc, Đậu Nhỏ đã được năm tuổi thì đột nhiên ba lại chạy đến, vì cái gì mà Đậu Nhỏ phải nhận chủ làm cha? Cháu mới không cần. Nói xong, cậu bé giận dỗi quay đầu đi, giống như là tức giận.
Nghe những lời cậu bé nói, Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên im lặng.
Trong suốt năm năm vẫn luôn là Mộc Tử chăm sóc Đậu Nhỏ, người ba như anh cho dù là ở chân trời nhưng chưa từng gặp mặt con trai của mình lấy một lần, thậm chí anh còn không làm tròn trách nhiệm của mình.
Một người phụ nữ mang theo một đứa con…
Nếu như anh chưa từng trải qua thì Dạ Mạc Thâm đương nhiên sẽ không biết chuyện này cực khổ như thế nào.
Nhưng anh đã từng trải qua, bởi vì khi còn nhỏ, mẹ của anh đã mang theo anh, một mình trải qua cuộc sống khó khăn, những ngày tháng khi đó khổ sở bao nhiêu Dạ Mạc Thẩm đều biết.
“Nhóc con.” Dạ Mạc Thâm đột nhiên gọi cậu bé một câu.
“Làm gì vậy?”
Đậu Nhỏ quay đầu lại nhìn Dạ Mạc Thâm. Dạ Mạc Thâm nhìn dáng vẻ cậu bé này, môi mỏng chậm rãi gợi lên: “Con bây giờ là đang nói thay cho mẹ của con sao?”
Đậu Nhỏ hừ một tiếng: “Mẹ mới không cần cháu nói thay, mẹ vốn đã rất tốt rất giỏi rồi.”
“Ba đương nhiên biết mẹ con rất tốt.” Dạ Mạc Thâm bất lực nói.
“Nhưng ba cũng không phải là người xấu, năm năm trước không chăm sóc cho con là lỗi của ba, vì vậy… Bây giờ ba đã sửa rồi, sau này ba muốn tự tay chăm sóc để bù đắp cho con, con có đồng ý không?”
Bíp.
Vừa dứt lời thì phía sau có tiếng còi xe truyền đến, hóa ra là đã hết đèn đỏ, bây giờ đã là đèn xanh rồi, nhưng anh vì nói chuyện với Đậu Nhỏ mà bị phân tâm.
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm liền lái xe đi, vừa nói: “Được rồi, những lời này đợi sau khi về nhà ba sẽ nói lại cho con, con không được gọi là chủ nữa mà phải đối cách xưng hô gọi là ba.”
Đậu Nhỏ ngồi ở đó chớp mắt, trông ngây thơ và dễ thương nhưng trong đáy mắt lại có một chút giả dối không muốn người khác biết được.
Hừ, năm năm qua đã không hoàn thành trách nhiệm của một người làm ba, vừa gặp mặt liền muốn nhận con trai, người ba này của cậu bé không làm được gì nhiều, ngược lại nghĩ thì rất tuyệt.
Còn đưa cậu bé ra ngoài, rõ ràng là đang giận mẹ. Mẹ của cậu bé là người tốt nhất trên thế gian.
Vậy mà lại có thể giận mẹ cậu bé. Đàn ông đều.
Trong lòng Đậu Nhỏ giận dữ mắng một câu, trong lòng châm biếm những suy nghĩ chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình.
Người ba xấu xa, đã khiến cho mẹ phải chịu bao nhiêu là oan ức, cậu bé nhất định phải thay mẹ đòi lại cả vốn lẫn lời gấp trăm lần. Rõ ràng trời đã khuya nhưng Dạ Mạc Thâm văn lái xe rất lâu, đưa Đậu Nhỏ đến biệt thự Hải Giang.
Mấy người canh giữ ở cửa khi nhìn thấy xe của Dạ Mạc Thâm quay lại thì có chút kinh ngạc, làm sao anh có thể quay trở về biệt thự Giang Hải trước ngày hôm nay? Lẽ nào là đưa mẹ quay lại?